Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Quyển 2 - Chương 31: Hạnh phúc có còn mãi!!!




Tụi nó tiếp tục đắm chìm vào hạnh phúc ủa bản thân mà đâu hay biết một cô gái đã thu toàn bộ những hạnh phúc đó, cô ta nói:

-Minh Khánh tìm tôi à? Tìm người theo dõi tôi luôn à? – đám thuộc hạ gật đầu hàng loạt, có phải quá khinh bỉ cô gái này hay không mà bày đặt kêu người theo dõi, cô gái cười nhếch mép nói:

-Vậy đầu tiên anh làm ơn giết chết Duy Anh cho tôi, sao đó thì tôi đùa giỡn vs cái đám này mới được! – cô gái chỉ tay vào màn hình, sờ gương mặt nhỏ nhắn của nó rồi nói:

-Hà Gia phải là của tôi!!!!! Hahahahahahahaha – cô ta cười trong ghê rợn, đúng là thật khó lường về cô nàng Minh Minh này. Đám thuộc hạ cũng nghe theo lời cô ta và bước ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại Minh Minh, cô ta hằng ánh mắt đáng sợ nói:

-Mọi chuyện rồi sẽ theo ý tôi! Tôi là người thắng cuộc! Nhìn mấy người đấu đá vs nhau hoài tôi mệt rồi! Bây giờ là tới lúc tôi cho mấy người biết thế nào là chết chóc! – cô ta nhìn bức ảnh của cô Út nó thì cũng là cô Út của Minh Minh, Minh Minh lấy bút đó đánh dấu chéo rồi chậm rải đi tới bức tường toàn là ảnh của Hà Gia, cô đặt tấm ảnh của cô Út nó rồi phóng thẳng dao vào bức ảnh và nói:

-Tối nay là ngày đẫm máu! – cô ta đi thẳng vào phòng thay đồ và mất biến.

Quay lại vs nó, khung cảnh biển lãng mạn, bầu trời đem ở biển thật thoải mái, gió biển lành lạnh thổi vào từng tế bào, hương vị mằn mặn giúp ta thêm sản khoái, nó ngồi trên một tảng đá, ngồi nghe sóng biển hát, ngồi nghe gió đung đưa, ngồi nghe sao đêm hò reo, nó đi chân trần để làn sóng cứ đưa nhau mà vồ vào bờ cát và vổ vào đôi chân trắng mịn của nó, hắn đi từ đằng xa nhìn thấy nó, hắn vừa định đi lại thì một câu nói vang lên:

-Anh nghĩ hạnh phúc có còn mãi? – một câu hỏi bâng quơ của nó thôi nhưng làm hắn đứng hình toàn tập, sao hôm nay có vẽ có rất nhiều tâm sự, hắn mìm cười đi lại bên nó nói:

-Nó sẽ không có kết thúc!Nó dựa đầu vào vai hắn, nhớ một câu nói mà Tiểu Hân từng nói vs nó: “ Hạnh phúc của cô tôi sẽ cướp lấy”, Hân nói từ cái lúc mà nó không chú ý nhưng nó vẫn biết cô ta nói cái gì nhưng nó sẽ vẫn tin tưởng hắn.

Ngày hôm sau:

Nó và hắn quay trở về thì thấy Trang và Trúc gương mặt đầy lo lắng, miệng cứ lẫm bẫm:

-Đừng về! Đừng về! – nó chả hiều cái gì, nó đứng đằng sau lưng nói:

-Gì mà đừng về? – Trang và Trúc giật thoát mình, quay sang nở một nụ cười méo sẹo nói:

-Không sao! Không có gì! – nó nghi lắm nhưng cũng không nói gì mà đi thẳng vào trong nhà, vừa vào nhà, mọi người như gặp mà không nói tiếng nào, kể cả thờ mạnh cũng chả có dám, nó và hắn ngu ngơ nhìn nhau thì Trang nói:

-Chắc mày mệt rồi! Đi nghĩ cho khoẻ! – nó đi lên phòng, hắn cũng muốn đi lên phòng nhưng bị hắn kéo lại, hắn bị kéo nên giật ngược ra sao xém té lầu chứ chả chơi, ấy thế mà hắn không tài nào chửi nổi mấy người này vì nhìn cái mặt như mới có người thân trong nhà chết không bằng.

Hắn bị cả bọn lôi lôi kéo kéo tới sofa, Trang nguýt tay Quân, Quân nghiêm mặt nói:

-Cô Út và chú Bình chết rồi! – nghe tin này hắn phun hết nước trong miệng ra ngoài hên là ai cũng có phòng bị nên không sao. Hắn nói:

-Là chú thím Út? – cả đám gật đầu, hắn nghe mà bàng hoàng mới mấy ngày trước đây còn toàn tâm dốc hết sức bảo vệ chú thím Út mà hôm nay là………………….Hắn nói:

-Lý do? – cả đám vừa định nói thì nó từ trên lầu chạy xuống, gương mặt vô cùng tức giận, nó nói:

-Chết thì cũng đã chết. Cái quan trọng là người giết là ai? – cả đám nhìn nó, nó biết hay sao? Nó bật tivi lên thì ra là có lên tivi, nó nghiêm mặt nói:

-Có khi nào là Tiểu Hân? – ai cũng gật đầu trừ hắn ra, nó trợn mắt nhìn hắn, hắn nói:

-Anh không có binh cô ta mà là……….- nói lấp lửng hắn nghỉ nói khiến ai nấy điều bức xúc nay bức xúc hơn, nó nắm cổ áo hắn rồi nói:

-Nói! Mà là cái gì? – hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:

-Mà là……..cô ta ngày hôm qua ở bệnh viện, Duy Anh cũng thế! – hắn đưa cho nó một vài đoạn quay phim từ camera, bây giờ nó đã hết giận nhưng nó đang lo lắng Hà Gia lại gặp chuyện chẳng lành.

Tại một ngôi nhà không mấy sang trọng nhưng nó khá là âm u, mọi thứ xung quanh ngôi nhà khiến người ta rùn rợn vì toàn là hình ma quỷ, chàng trai ngồi trên ghế xoay nói:

-Sao? – một chàng trai khác có mái tóc màu đen tuyền đưa cho một bao thư, chàng trai đó xem xong thì nói:

-Đúng là John ( phần 1) có khác! – John cười nhếch mép, cầm khẩu súng trong tay chỉa thẳng vào đầu chàng trai kia, chàng trai kia không hề tỏ ra sợ sệt chỉ đứng thẳng lên, đầy cây dúng qua một bên nói:

-Giết thì chưa quá muộn! – lại là nhân vật mới hay sao? Anh chàng vừa mới nói câu đó là ai? Đợi rồi biết!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phải đi nghĩ cho khoẻ! 3 chap liền rồi nhá! Mầy ngày sau gặp lại! Bye nha!!