Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Quyển 2 - Chương 40: Muốn chết!!!!!!!




Nó cố ngăn dòng nước mắt, Khánh dựt lấy điện thoại của nó vừa nhìn thì anh liền bốc hoả, hắn không biết là hắn đê tiện tới mức nào à? Nghĩ sao đi ngoại tình mà còn gửi những cái này về? Định dằn mặt nhau chứ gì? Không cần suy nghĩ thêm, anh nuông theo sự tức giận của mình,anh chạy đi lấy xe để chạy thẳng tới nhà hắn tìm hắn, anh không đặp hắn ra thành từng mảnh thì cũng xé xác hắn ra, anh cũng phải đập cho hắn biết hắn chả là cxai1 thá gì mà dám làm tổn thương em gái của anh, anh chạy xe vun vút ra khỏi nhà, nó thì nhìn bóng anh đi mà thấy lòng cô quạnh, cô ước gì cô không nhìn thấy những bức ảnh nó. Cô ước gì cô không yêu đuồi như bây giờ. Cô ước gì cô có thể đối mặt vs chuyện này, Khánh đi tới bên nó nắm lấy tay nó kéo nó lên xe. Sau khi thắt dây an toàn đàng hoàng cho nó, anh chạy đi tới nhà hắn vs tốc độ siêu khủng. Trang và Trúc giật cả mình, 2 đứa sợ Khánh làm gì đó vs hắn thì lại rắc rối thêm, ngay lúc đó Hạo và Quân lấy xe chạy ra, kêu đám người làm trong nàh canh chừng mẹ nó cẫng thận, rồi cả đám chạy đi tới nhà hắn.

Nhìn trước cổng nhà chần chừ bước vào, không phải nó sợ mà là nó không đủ can đảm, cho nó nhát cũng được nó không muốn bàn cãi, nó không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó chút nào. Nó hít một hơi rồi mới bước nhẹ nhàng vào trong. Mở cánh cửa chính ra, nhìn căn nhà bị lục tung lên, hình như có tiếng kêu của ai đó, nó lần theo thì nhìn thấy một cánh cửa ở trên sàn nhà, nó mở ra thì ra là tầng hầm, nó ngạc nhiên rồi bước xuống từng bật thang. Nó nhìn thấy ba mẹ của hắn đang bị nhốt ở đây, vậy không lẽ những tấm hình kia là giả, nuôi hy vọng ấy nó liền nhanh như cắt cứu ba mẹ hắn, ba mẹ hắn khi nhìn thấy nó thì kể cho nó nghe mọi chuyện, nó vui trong lòng, chạy thẳng lên phòng để vạch mặt Minh Minh, nhưng nào có ngờ, nó lại lầm hay sao hắn đang ôm ai đó, hắn đang hôn ai đó, hắn trao cho người đó một ánh mắt cưng chiều cho ai đó. Nó nhìn cái cảnh này mà tức giận, nó bức mình, nó tuổi thân, nó giận hắn, nó đit ới kéo hắn ra rồi tặng một bạc tay. Nó quay sang người con gái đó, nó nhìn Minh Minh nói:

-Đê tiện! – nó lại vung tay tán Minh Minh nhưng chợt một bàn tay khác chặn lại, một bàn tay rắn chắc đã từng chăm sóc nó, một bàn tay luôn nâng niu nó nay lại đỡ cho người khác, hắn hất tay nó ra mà lòng hắn đau nhói, hắn không muốn nhìn nó vs hình dạng này tý nào, nhìn nó hắn muốn ôm chằm lấy nó rồi an ủi nó nhưng bây giờ hắn không làm thế được, hắn nói:

-Cô…….không.được làm thế vs Minh MINh – nói ra mấy từ này mà lòng hắn quặn thắt lại, hắn nhìn nó đang đứng hình nhìn chẳm chằm vào nó, nó níu lấy áo hắn nói:

-Bảo! Anh đùa vs em đúng không? Anh nói đi! Anh đang đùa udng91 không? – hắn cười nhạt một cái rồi hất tay nó ra khỏi áo hắn, hắn còn phủi phủi vài cái trên áo nói:

-Nhìn thấy rồi mà nói tôi nói dối à? – nhìn hắn, nó vo tay, hàm răng trên cắn lên môi dưới để không bật ra tiếng khóc, nó đứng đó, đúng đó cuối gằm mặt xuống, nó té xuống, nó vẫn không mở miệng ra, nó cắn cho tới khi môi nó chảy ra cả máu tanh, nó không quan tâm. Còn vể Khánh, anh nghe hắn nói thế thì máu sôi anh trào lên tới não, đi mạnh bạo tới chỗ hắn, anh đấm một cú mạnh vào mắt hắn, hắn vì đau mà liền lấy tay bịt mắt lại nhưng đau mấy cũng không bằng đau lòng, hắn muốn ngồi xuống đỡ nó dậy nhưng hắn không thể, Hạo và Quân đi tới cho hắn thêm vài cú đập nữa, đánh hắn nhưng hắn không hề phản kháng, Khánh nói:

-Thằng *** sao mày không phản kháng hả? Mày có thái độ ấy là sao khinh bỉ tụi này à? – Khánh nóng lắm, em gái anh chưa từng khóc vì ai như thế này bap giờ, chưa từng bị sỉ nhục lần nào mà bây giờ đây người trước mặt anh cũng là chồng của em gái anh, hắn dám làm như vậy, anh giết hắn cũng không bớt giận tý nào. Khánh liền thục vào bụng hắn mấy cái, cho tới khi hắn nằm xuống, Khánh vẫn cứ đánh thì nó ngăn lại nói:

-Anh hai! Đừng mà! – nhìn nó bảo vệ cho hắn mà anh càng tức giận nhưng thấy nó ướt đẫm nước mắt, anh không nỡ, Khánh nói:

-Tao tha cho mày lần này! Lần sau mà còn gặp mày thì tao giết mày chết!!!! – hắn ngồi dậy, nhìn nó rồi đẩy nó sang một bên rồi nói:

-Tôi không cần cô bảo vệ!!!!! – nó bụm lấy miệng nhưng vẫn bật ra tiếng khóc, nó chạy đi, nó cảm thấy như mình vừa bị coi thường một cách kinh khủng, trái tim nó đã in hằng một vết thương rất to, nó đau lắm!!!! Nó chạy mà không biết chạy đi đâu, gió bắt đầu thổi to, nó chạy khiến gió tạc ra 2 bên rác cả da mặt. Và rồi mưa từng hạt rơi, rơi vào bở vai nhỏ và gương mặt đẫm nước mà không biết là nước mưa hay nước mắt, nó dừng lại tại một bãi biển, nó đứng trước bãi biển đó, nó muốn nhấn mình vào nước, nó muốn mình không lo âu nữa, nó muốn mình là hư không, nó muốn mình không còn nhớ gì nữa và nó đi từ từ xuống biển lạnh và mặn này, mưa rút xuống dữ dội, nó thì vẫn cứ thế vẫn đi xuống biển, vẫn muốn nhấn chìm mình hoà vào biển, nó ngồi sụp xuống biển và rồi thả lỏng thân mình vào biển.

Thấy nó chạy ra ngoài, cả đám rượt theo, hắn nhìn nó chạy liền muốn chạy theo thì Minh Minh nói:

-Anh không nên chạy theo làm gì? Nếu cô ấy không còn muốn thừa kế nữa thì tôi sẽ không dùng cách này nữa mà thông thả tha cho anh. Anh nên nhớ ba mẹ anh đã uống con chíp của tôi, coi chừng chết khi nào không hay!!!!!!!! – hắn trên người toàn là vết thương oán hận nhìn Minh Minh, nếu không vì cứu ba mẹ hắn cũng không làm nó tổn thương.