Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 57: Ngoại truyện: Nhược quán kết phát [ Nhất ]




Nhàn đến vô sự, Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành ở trong lương đình phẩm trà nói chuyện phiếm. Từ sau khi ba người thành thân, rất ít có cơ hội ngồi cùng nhau giống như bây giờ. Phần lớn thời điểm, ba người đều sẽ đi cùng một nửa khác của mình, nhất là Phong Khiếu Nhiên tuyệt đối sẽ không lưu Cô Nhiên một mình mà chạy tới nơi nào đó thích ý. Hôm nay sở dĩ chỉ có ba người bọn họ là vì trước đó hai huynh đệ Phong Lăng và Phong Văn nổi thủy đậu, đem Phong Hải, Phong Nham và Cô Nhiên đau lòng chết, nhất là Cô Nhiên. Âu Dương Húc không ở đây, Cô Nhiên biết y thuật không yên lòng đem hai huynh đệ giao cho người bên ngoài, kiên trì muốn đích thân chiếu cố, kết quả mệt đến vết thương cũ tái phát bị Phong Khiếu Nhiên khóa ở trên giường thẳng đến Phong Lăng và Phong Văn khỏi bệnh mới đem y phóng xuất. Thế cho nên, vừa có thể xuống giường, Cô Nhiên liền bận rộn đi nhìn Phong Lăng và Phong Văn , Phong Hải và Phong Nham cũng ở bên kia bồi , Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành tạm thời không chuyện gì đơn giản liền gom lại cùng nhau nói chuyện phiếm uống trà .

Trò chuyện trò chuyện , Lục Văn Triết thuận miệng nói:“Khiếu Nhiên, tiếp qua mấy tháng tiểu Nhiên liền đầy hai mươi. Lễ nhược quán này ngươi liệu có tính toán?” Long Thiên Hành nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, theo sát nói:“Đúng vậy, Khiếu Nhiên, tiểu Nhiên sắp đến lễ nhược quán. Chúng ta là giang hồ lỗ mãng, lại là cô nhi không cha không mẹ, nhược quán vừa đến tìm trưởng bối bới tóc liền tính là cho mình một cái công đạo . Tiểu Nhiên không giống, nếu cũng tùy tiện giống Tiểu Hải Tiểu Nham cũng không thích hợp a.” Người giang hồ hầu như không cần cái này, dù là nhược quán của Phong Hải và Phong Nham cũng bất quá là do Long Thiên Hành và Lục Văn Triết bới tóc cho bọn hắn, Phong Khiếu Nhiên ở trong lâu đặt mấy chục bàn xem như đã đủ ý tứ. Nhưng một công tử ôn nhuận như ngọc như Cô Nhiên nếu tùy tiện qua lễ nhược quán như vậy, đừng nói Cổ Hoài Ý có thể từ dưới mộ nhảy ra hay không, chỉ riêng bọn họ là đã không đồng ý.

Phong Khiếu Nhiên buông xuống bát trà, thần sắc nghiêm túc. Qua một lát, hắn mở miệng nói:“Ta biết ý của các ngươi, chuyện này ta muốn suy nghĩ một chút.” Lục Văn Triết và Long Thiên Hành liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, không xác định hỏi:“Khiếu Nhiên, ngươi không muốn?” Đi nhược quán lễ, Phong Khiếu Nhiên liền được lấy thân phận phụ thân ra mặt, lại mời một vị đức cao vọng trọng vì Cô Nhiên nâng dây cột tóc. Hoàng thân quốc thích cử hành trong Thái Miếu, nhân gia bình thường liền ở trong từ đường của mình. Nhưng Phong Khiếu Nhiên ngay cả phụ mẫu của mình là ai cũng không biết, làm sao có cái gì gọi là từ đường. Phong Khiếu Nhiên không có giải thích, chỉ nói:“Sau khi ta nghĩ kỹ sẽ nói cho các ngươi.” Lục Văn Triết và Long Thiên Hành thấy thế cũng không tiện nhiều lời nữa.

Lại hàn huyên nửa canh giờ, Phong Khiếu Nhiên liền đứng dậy ly khai. Lục Văn Triết lập tức hỏi Long Thiên Hành:“Khiếu Nhiên sẽ không phải là không muốn đi?” Long Thiên Hành nhíu mi gật đầu:“Khó nói. Bất quá ta cảm giác Khiếu Nhiên không phải không muốn làm lễ nhược quán cho tiểu Nhiênmà là không muốn tiểu Nhiên gặp người.” Lục Văn Triết sáng tỏ phụ họa:“Hắn hiện tại đối với tiểu Nhiên càng ngày càng bá đạo , hận không thể đem tiểu Nhiên ngày ngày nhốt tại Khiếu Nhiên cư.” Long Thiên Hành không có hảo ý cười nói:“Tiểu Nhiên lập tức liền hai mươi , Khiếu Nhiên hiện tại để ý nhất chính là tuổi của hắn.” Lục Văn Triết và Long Thiên Hành so với Phong Khiếu Nhiên nhỏ tuổi hơn, mà Phong Hải và Phong Nham lại hơn tuổi so với Cô Nhiên, như vậy tính xuống Phong Khiếu Nhiên và Tiểu Nhiên một đôi này tuổi chênh lệch lớn nhất, cũng khó trách Phong Khiếu Nhiên sẽ để ý .

Trở lại Khiếu Nhiên cư Cô Nhiên còn chưa có trở về, Phong Khiếu Nhiên ở trong sân ngồi xuống, mi tâm nhíu chặt. Nhiên sắp hai mươi , nghĩ đến người nọ, mi tâm Phong Khiếu Nhiên lại nhíu vài phần, mang theo vài phần không muốn. Lúc vừa nhìn thấy người nọ, hắn liền bị sự ôn nhuận hấp dẫn , bảy năm qua đi, người nọ càng giống một khối mĩ ngọc dễ dàng liền đưa tới người khác chú ý. Nhất cử nhất động, một nét nhăn mày cười đều sẽ khiến hắn tâm động không thôi. Nhìn thấy người nọ, hắn đã muốn đem người nọ khóa tại khuê phòng, không cho bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn một cái. Nhược quán chi lễ, lấy thân phận y, phô trương tuyệt đối không thể nhỏ hơn so với lúc thành thân, nhưng là…… Vừa nghĩ đến đến lúc đó sẽ có rất nhiều người nhìn thấy người nọ, Phong Khiếu Nhiên liền hai trăm phần không nguyện. Hắn đã niên cận bất hoặc (tuổi gần trung niên), người nọ lại vừa mới nhược quán, sờ lên mặt mình, Phong Khiếu Nhiên lần đầu tiên có chút để ý tuổi của mình.

“Tiêu.” Một đạo thanh âm ôn nhuận truyền đến, Phong Khiếu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lóe. Người đi tới một thân trường y mộc mạc, bên hông treo một mảnh mặc ngọc càng hiển thanh nhã. Mái tóc đen dài có vài sợi tán ở trước người, phần còn lại dùng một sợi dây cùng màu tóc rời rạc cột vào phía sau. Thân ảnh so với bảy năm trước càng thêm nho nhã và dung nhan tuấn mỹ khiến người thật sự khó mà tin được người nọ là xuất từ huyết mạch của hắn. Người này thật giống như tiên tử trong rừng trúc, thanh nhã đạm nhiên, làm người ta vô thức hướng về.

Thấy cha ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích nhìn mình, Cô Nhiên đi đến trước người loan hạ eo nâng tay sờ lên mặt hắn lo lắng lại gọi một tiếng:“Tiêu?” Phong Khiếu Nhiên hồi thần, vươn tay đem Cô Nhiên ôm ngồi ở trong lòng mình, tháo rơi dây cột của y, vuốt ve mái tóc dài mát lạnh.“Tiêu?” tươi cười trên mặt Cô Nhiên không còn, biến thành nồng đậm lo lắng. Vừa kéo qua tay cha đang muốn nhìn xem cha có phải bị bệnh hay không, y liền bị người gắt gao ôm vào trong lòng.

“Nhiên, tiếp qua hơn ba tháng ngươi liền hai mươi tuổi .”

Cô Nhiên ngửa đầu, lo lắng sờ lên mặt cha:“Tiêu, xảy ra chuyện gì?” Cha nếu không đề cập tới y thật đúng là quên. Bất quá này cũng không phải đại sự gì, chỉ là lại thêm một tuổi mà thôi.

Phong Khiếu Nhiên nhịn không được ở trên mắt Cô Nhiên hạ xuống một nụ hôn, nói:“Hai mươi tuổi ngươi nên đến lễ nhược quán .” Cô Nhiên chớp chớp mắt, y đương nhiên nghe ra không vui trong lời nói của cha, y thiện giải nhân ý rất nhanh đã nghĩ đến nguyên nhân.

Cười nhẹ, Cô Nhiên ôn nhu nói:“Nhược quán, nói là lễ thành niên, chi bằng nói là thởi điểm nam tử phải nhận càng nhiều trách nhiệm, phải lập nghiệp thành gia, góp sức vì nước. Nhưng là Tiêu, ngươi lại quên một sự kiện.”

“Cái gì?” Phong Khiếu Nhiên đã sắp say mê trong mạt cười ôn nhu của Cô Nhiên.

Rút bỏ trâm cài tóc của cha, đầu quan rơi dưới tay, khiến tóc cha và của mình tướng triền, trong mắt Cô Nhiên là lưu quang hạnh phúc.“Ngươi quên ngươi và ta là phu thê kết tóc.”

Phong Khiếu Nhiên nhíu mi, trong đầu chợt lóe cái gì. Cô Nhiên cười tiếp tục nói:“Ta tuy là nam tử, nhưng đối với Tiêu lại là thê, đã là thê làm sao có nhược quán chi lễ? Ta phải thành gia, lại không cần lập nghiệp; Ta muốn vì nước, lại không cần lập công. Nghiệp của ta chính là chiếu cố Tiêu, chính là bồi Tiêu qua hết một thế này cho đến kiếp sau ngươi và ta lại gặp nhau, mặc kệ ta là nam hay là nữ, ta đời đời kiếp kiếp đều là thê của Tiêu. Ngươi nói ngươi có phải quên hay không?”

Phong Khiếu Nhiên mi tâm giãn ra, khóe miệng hơn một mạt cười thản nhiên. Vén lên một luồng tóc tướng triền cùng một chỗ của mình và Cô Nhiên đặt ở bên miệng hôn, hắn giải thích:“Thực xin lỗi, ta quên, quên ngươi là thê của ta. Thê của ta làm sao cần đi đến nhược quán chi lễ kia? Hơn nữa ta cũng không thích ngươi bới tóc, ta thích bộ dáng của ngươi khi tóc dài.”

Cô Nhiên nói:“ Sau khi hành lễ ta liền không thể cắt ngắn , ta cũng không thích bới tóc, vẫn là như vậy tốt hơn. Đại ca và Nhị ca phải chưởng quản Thích Nhiên lâu, nhược quán chi lễ cần cử hành, ta thì không tất yếu. Đến ngày đó, ta làm một bàn thức ăn, thỉnh Lục đại ca, Long đại ca còn có đại ca nhị ca cùng nhau lại đây tụ coi như khánh sinh cho ta.”

“Vậy rất keo kiệt.” Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên đứng lên hướng đến phòng ngủ hai người,“Lễ cũng cần không cử hành, nhưng ăn mừng thì không thể thiếu.”

“Nghe Tiêu là được.” Chỉ cần cha không cau mày.

Dễ dàng liền bị Cô Nhiên Tiêu trừ đi phiền muộn trong lòng, Phong Khiếu Nhiên đem người thả đến trên giường, kéo mạn trướng. Tóc của hắn bị người này giải khai, phu thê chỉ có lúc thân thiết mới có thể cởi bỏ búi tóc, người này phát ra lời mời, hắn không phối hợp chẳng phải đáng chết?

…………

Ngày thứ ba, Phong Khiếu Nhiên mới đi ra Khiếu Nhiên cư. Vừa thấy đến sắc mặt hắn, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành liền nhịn không được muốn huýt sáo. Có thể nghĩ đến người này cả ngày hôm qua không lộ diện là vì cái gì, Phong lão đại thật là xuân phong đắc ý a, xem ra chuyện lễ nhược quán hắn cũng có so đo . Quả nhiên, hai người vừa ngồi xuống, Phong Khiếu Nhiên liền nói:“Nhiên nhi không cử hành nhược quán chi lễ, bất quá khánh sinh phải cử hành lớn. Kêu Phong Hải, Phong Nham lại đây, ta muốn theo các ngươi thương lượng.”

“Khiếu Nhiên, như vậy không ổn đi. Nhược quán chi lễ là nhân sinh đại sự, ngươi và ta giang hồ mãng phu liền thôi, nhưng tiểu Nhiên……” Lục Văn Triết nghe vậy lập tức ra tiếng khuyên bảo, Long Thiên Hành cũng đầy mặt không tán thành. Phong Khiếu Nhiên nhướn mày, thản nhiên nói:“Nhiên nhi là thê của ta, đã là thê của ta làm sao cần tới nhược quán chi lễ? Huống hồ Nhiên nhi cũng không nguyện ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng y.”

Còn có thể như vậy? Lục Văn Triết và Long Thiên Hành há miệng thở dốc, lý lẽ có điểm cong vẹo, nhưng bọn hắn lại không cách nào phản bác. Phong Khiếu Nhiên nói:“Liền định như thế. Khánh sinh của Nhiên nhi phải làm lớn, ta muốn toàn bộ Phúc Nguyên trấn đều có thể nhìn đến lễ hoa cung chúc Nhiên nhi.”

“Ách……” Lục Văn Triết nhìn nhìn Long Thiên Hành, tiếp đó nhún nhún vai:“Được rồi, ngươi và tiểu Nhiên đều định như thế chúng ta cũng liền không cần nói gì . Nếu muốn tổ chức to phải nắm chặt thời gian chuẩn bị . Ta đi tìm Tiểu Hải Tiểu Nham lại đây, chúng ta cùng nhau hợp kế.”

“Ân.” Giải quyết một đại sự, Phong Khiếu Nhiên tâm tình rất tốt.

Sau khi Cô Nhiên nghe được cha cho y đại tiệc, y chỉ là cười cười. Trừ bỏ chuyện đi ra ngoài du ngoạn, mặc kệ chuyện gì, Cô Nhiên đều là theo ý Phong Khiếu Nhiên, chỉ cần Phong Khiếu Nhiên cao hứng là được, mà Phong Khiếu Nhiên cao hứng y liền sẽ thật cao hứng. Mà sở dĩ trừ bỏ chuyện đi ra ngoài du ngoạn, là vì chuyện lần đó làm sợ hãi y, nhiều năm qua như thế mỗi khi nghĩ đến vẫn còn sợ hãi, cho nên y tình nguyện ở trong Thích Nhiên lâu một bước không ra, cũng tuyệt đối không cho cha lại trải qua một lần nguy hiểm như vậy, y chịu không nổi .

So sánh lên, Phong Khiếu Nhiên lại càng giống như người phải cần khánh sinh. Mỗi một hạng hắn đều phải tự mình hỏi đến, gắng đạt tới một khánh sinh hai mươi tuổi chung thân khó quên cho Cô Nhiên. Đối với sinh yến của mình, Cô Nhiên cũng không hỏi đến, vẫn như thường mỗi ngày hầu hạ ẩm thực ăn mặc cho Phong Khiếu Nhiên. Ngay cả có người đến vì y đo may y phục, y cũng chỉ là phá lệ phối hợp, cái gì đều không hỏi. Liền tại thời gian mọi người bận rộn duy có Cô Nhiên nhàn nhã này, ba tháng rất nhanh trôi qua