Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 72: Chương Nốt nhạc thứ 72




Nó tự do rớt xuống, nước mắt tuôn rơi

"Ba Mẹ,Tuyết Nhi rất cảm ơn Ba Mẹ đã nuôi nấng Tuyết Nhi đến bây zờ, dù con ko phải con gái ruột của Ba Mẹ nhưng Ba Mẹ luôn yêu thương chăm sóc con, Tuyết Nhi thương 2 người lắm. Ba à, vì muốn tốt cho con nên Ba mới giao con cho nhà họ Lục, Ba vì muốn bên cạnh con mà tự nguyện làm tài xế riêng cho nhà họ Lục. Tuyết Nhi thương Ba nhất. Vĩnh biệt mọi người!"

Nó rớt xuống bao cát nằm bất tỉnh, đầu đã chảy máu, mọi người từ trên chạy xuống, cảnh sát cũng đã tới. Hắn chạy lại ôm nó vào lòng, Tú Tuệ đã khóc nức nở.

"Tuyết Nhi, em tỉnh dậy đi, anh ko cho em nhắm mắt đâu, anh ko muốn em bỏ anh. Lục Tuyết Nhi!"

Nó mở mắt ra, nụ cười đau đớn của nó khiến ai cũng đau lòng, tay nó run run đưa lên, hắn nắm chặt tay nó.

"T..Th...Thiên...Vũ, em...em...em...rất...rất..." Nó đau đến ko nói đk

"Tuyết Nhi, anh biết, anh...anh cũng yêu em. Đừng nói chuyện nữa ha, anh đưa em đến bệnh viện"

Nó lắc đầu "Ko, anh...nghe...e...em nói nè, anh...hãy...quên em...đi. Em...em...sắp...ch...chết rồi, ko....ko bên...anh...đk...nữa đâu, anh...tìm....người...khác...tốt...hơn em...đi"

Hắn tức zận, lần đầu tiên hắn khóc về 1 người con gái "Anh ko yêu ai khác ngoài em đâu Tuyết Nhi, ko có ai tốt hơn em đk, Tuyết Nhi à"

Nó cười hạnh phúc, ánh mắt nó chuyển sang Tú Tuệ "Chị Tuệ, chị...hãy...chăm...sóc...Ba Mẹ...giúp em, nói họ...em bất hiếu...ko làm...zì đk cho...họ"

Tú Tuệ khóc lắc đầu "Tuyết Nhi à, chị ko cho em nói zậy, em phải sống biết chưa hả?"

Nó gắng gượng "Min Tuấn, hãy....hãy...chăm...s...sóc....Tú Tuệ..nha, đừng..để chị...ấy......khóc...nữa"

Tay nó rời khỏi tay hắn, mắt đã nhắm lại, hắn quát to "GỌI XE CẤP CỨU ĐI!"

.

.

.

Nó đk đưa zô phòng cấp cứu, mọi người đứng bên ngoài chờ trong lo lắng và nước mắt. Ba Mẹ và Ba ruột nó đều có mặt, Thy và Tuệ ngồi khóc, Khánh Du lại ngồi cạnh nhỏ an ủi.

"Ko sao đâu, Tuyết Nhi sẽ bình an thôi, nín đi"

"Hức...hức...em có lỗi với Nhi, em thậm chí còn vì 1 người ko yêu mik mà tát Nhi, còn kêu người đánh Nhi. Em...em đúng là người ko ra zì, đáng ra em nên chết cho xong"

Khánh Du vuốt tóc nhỏ "Tuyết Nhi sẽ ko trách cô đâu, đừng khóc nữa"

Ba ruột nó vô hồn nhìn cánh cửa phòng mổ "Con gái tôi...sao ra như zầy chứ? Rốt cuộc tôi tạo nghiệt zì mà Tuyết Nhi ra nông nổi này chứ? Tại sao ko bắt tôi chịu mà con gái tôi phải gánh lấy, người sai người có lỗi là Mẹ ruột nó, sao lại hành hạ Cha con tôi? TẠI SAO ZẬY? ÔNG TRỜI CÒN CÓ MẮT KO?" (sorry, con hok cố ý đâu TT_TT)

.

.

.

Y tá ra khỏi phòng mổ, mọi người liền xúm lại hỏi. Mẹ nó khóc "Con tôi sao rồi cô y tá? Có nguy hiểm zì ko?"

"Mất máu nhiều, cần truyền máu gấp" Nói rồi y tá đi khỏi

Mọi người lại chìm trong vô vọng, ko biết nó làm sao ko nữa. Cô y tá gấp gáp chạy zô phòng mổ, người ở ngoài tim đập thình thịch.

"Thưa bác sĩ, nhóm máu AB ko đủ ạ"

"Cái zì? Đi xem coi nào"

Bác sĩ và y tá chạy ra ngoài, tim của mọi người như rớt ra ngoài zậy rồi họ chạy lại chỗ họ.

"Ở đây ai nhóm máu AB?"

Ba ruột nó đi lại "Là tôi"

"Ông là zì của bệnh nhân? Nếu ko phải ruột thịt thì rất nguy hiểm"

"Tôi là Ba của nó, có thể lấy máu của tôi"

"Đk, mời ông đi theo tôi" Cô y tá dẫn đường, Ba nó đi theo

1 lát sau họ đem máu đến truyền cho nó và bắt đầu ca mổ...

.

.

.

Đèn phòng mổ phụt tắt, bác sĩ mở cửa bước ra "Con tôi sao rồi bác sĩ?"

"Tạm thời ko nguy hiểm đến tính mạng, đầu bệnh nhân va chạm nên có máu bầm, sau này sẽ có triệu chứng"

Mọi người an tâm phần nào nhưng cũng lo về máu bầm trong đầu nó, ko biết sẽ còn chuyện zì xảy ra nữa đây.