Cô Nhóc Kia, Hình Như Anh Đã Yêu Em Mất Rồi

Chương 28: Phong ba




Sau hôm đấy về, Bảo Tiên cứ như người mất hồn, không nói không cười, có cười cũng chỉ là cười gượng cho có lệ. Cô không còn là cô công chúa phương đông dễ thương vui tươi của học viện Avila nữa. Thấy người bạn thân của mình như thế, Sun cảm thấy vừa giận vừa thương. Sau khi cãi nhau với tên kia về, Bảo Tiên đã kể hết mọi chuyện cho Sun nghe. Giận chính là tên khốn kiếp kia, muốn yêu con người ta lại không chịu giải bày, không chịu đàng hoàng cho nó một danh phận, con gái lại rất cần có một sự xác nhận nha, nhất là Bảo Tiên, cô ấy không phải là hạng dễ dãi muốn quen là quen. Còn thương ở đây tất nhiên là thương cho cô bạn của mình rồi. Cô biết Bảo Tiên cũng thích tên đó, nhưng không ngờ lại nhận lấy một sự thất vọng như vậy. Từ hôm qua giờ, bạn cô cứ lủi thủi một mình, không nói không rằng. Thấy vậy, Sun không còn cách nào chỉ biết nhẹ nhàng khuyên nhủ:

'' Thôi nào Ely, là tên đó không chịu nắm lấy cậu, cậu là cô gái tốt, bỏ qua cậu là thiệt hại với anh ta thôi.. Ngoan nào... đừng buồn nữa... ''

'' Mình không sao... mình có buồn gì đâu chứ... haha...'' Biết Sun lo cho mình, nên cô gắng gượng tỏ ra mình không sao nhưng cô không biết nụ cười của cô trông thật khó coi.

'' Cậu khỏi phải cười như thế... trong khó coi lắm.. thôi.. đứng dậy, đi canteen, mình bao cậu ăn ngập mặt luôn'' Nói rồi Sun đứng dậy cố gắng lôi kéo con người đang nằm dài trên bàn kia lên.

Khi hai cô đi đến hành lang của khoa truyền thông thì thấy mọi người bu đen bu đỏ bàn tán gì đó. Đang định không quan tâm mà đi thẳng đến canteen thì ở trên màn hình lớn kia xuất hiện một đoạn phim:

'' '' À mà.... đã sắp 2 tháng rồi đấy? sao còn chưa biến cô ấy thành người yêu của cậu vậy?''

'' Chẳng phải tớ với cô ấy đang yêu nhau sao? Rõ thế rồi cơ mà.... tức là cậu đã thua rồi đó, hiểu chưa?''

'' Cậu đùa sao? tỏ tình còn chưa tỏ tình, còn không biết cô ấy có đồng ý không, sao cậu biết cậu thắng? Tớ không công nhận..''

'' Lúc đầu chúng ta cá cược, chẳng phải là cậu nói sau 2 tháng tớ tán đổ cô ấy là được sao, tớ còn hoàn thành sớm hơn dự định, cậu chấp nhận chịu phạt đi''

Chưa kết thúc ở đó, cảnh hai người cãi nhau ở hành lang ngày hôm qua cũng được đưa lên màn hình:

'' Anh nói.. anh nói... tôi là bạn gái của anh...sao.. sao.. anh lại...''

'' À.. thì em là bạn gái của tôi cơ mà.. điều này cả trường ai mà không biết...''

'' Nhưng tôi chưa đồng ý, anh cũng chưa một lần... chưa một lần tỏ tình qua với tôi.... Dựa vào cái gì mà nói tôi là bạn gái anh''

'' Em có biết.. bao nhiêu người mong muốn được như em không? Không phải làm eo nữa.. Con gái nào mà chả giống nhau.. ''

'' Tôi nói cho anh biết.... ân huệ anh ban cho tôi.. tôi nhận không nổi. Tôi chỉ là không nghĩ anh lại cho rằng tôi là người như vậy... Sau này.. chúng ta đừng gặp nhau nữa''

Ở dưới còn hiển thị dòng chữ '' Học trưởng Alex tán tỉnh công chúa phương đông chỉ vì cá cược với hội phó Alan, kết thúc hai tháng, học trưởng đã thắng cược và đá văng cô công chúa lọ lem'', '' Công chúa phương đông biến thành trò cá cược của hai vị hoàng tử Avila'',....

Và cứ thế những đoạn phim, những dòng chữ đang chạy trên màn hình và cả những lời bàn tán xung quanh như một vết dao cứa sâu vào trái tim non nớt bé nhỏ của một cô gái mới lớn như Bảo Tiên.

Cô nhìn những đoạn phim đang tua đi tua lại trên màn hình mà chết trân. Những giọt nước mắt trong đôi mắt cà phê to tròn cứ thế thi nhau rơi xuống. Cô đang xem cái gì thế này? Trò cá cược sao?

Sun cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức đã lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng nhận ra người Bảo Tiên đang run lên, mặt mày tái nhợt, trên gương mặt phúng phính bây giờ cũng chỉ toàn là nước mắt thì đột nhiên hoảng hốt, lập tức ôm lấy cô bạn bé nhỏ của mình rồi trấn an:

'' Ely bảo bối.. cậu bình tĩnh. bình tĩnh đi.. đừng làm mình sợ... Ngoan nào..''

Lúc này Alex, Alan, Karry nghe tin cũng chạy đến thì thấy những đoạn phim trên màn hình lớn kia. Những cuộc hội thoại của hắn đều được chiếu lên không sót câu nào, nhưng không hiểu sao điều làm hắn quan tâm lúc này là cô nhóc kia. Nghĩ rồi Alex nhíu chặt mày rậm rồi theo bản năng đưa mắt tìm kiếm thân ảnh bé nhỏ.

Bảo Tiên đứng đó gục mặt vô người Sun, người run lên. Không một ai thấy khuôn mặt cô lúc này. Chỉ biết một điều cô bây giờ mang một tâm trạng rất không ổn.