Cô Nhóc Kia, Hình Như Anh Đã Yêu Em Mất Rồi

Chương 32: Gặp lại nhau




Chẳng mấy chốc hôm nay đã là buổi công diễn của hai học viện danh giá nhất nước Mỹ này. Tất nhiên độ hot cũng không phải tầm thường. Vé nhanh chóng được bán hết chỉ trong vòng hai ngày. Và địa điểm tổ chức sẽ là học viện âm nhạc Panish.

Tuy mọi việc rất bận rộn nhưng bây giờ trong căn phòng màu vàng xinh xắn Bella lại đang ngồi năn nỉ con sâu lười Bảo Tiên ra khỏi giường để đi đến trường với cô.

"" Ely ơi.. Ely à.. em ở nhà cả ngày không biết chán sao? Đi đến trường chị đi""

"" Em không muốn ra ngoài đâu..."" Bảo Tiên thất thiểu trùm chăn nói.

Lúc này Bella gấp rút nhìn đồng hồ rồi quyết tâm trèo lên giường giựt phăng cái chăn đang trùm trên người cô ra, rồi vừa lôi kéo vừa cất giọng mè nheo:

"" Này.. hôm nay là chị của em biểu diễn đấy, em phải đi để xem chị chứ, đi đi mà.... coi như nể mặt chị đi..""

"" Hầy... được rồi được rồi,... em đi là được chứ gì, chị đừng kéo em nữa, cánh tay em sắp rớt ra luôn đây này"" Bảo Tiên chán nản xoa xoa cái tay của mình rồi nói, haizz... thôi được rồi, ở nhà riết cũng không ổn, ra ngoài hít thở không khí để sống cũng tốt. Buồn một tẹo rồi thôi, phải cố gắng quay lại với con người trước kia, thất tình thôi mà.... làm sao có thể quật mình tàn tạ như vậy chứ.

"" Hihi.. vậy chị ra ngoài chờ em chuẩn bị.. khẩn trương lên buổi lễ sắp bắt đầu rồi đó...."" Nói rồi Bella cười hết sức vui vẻ rồi chạy ra ngoài không quên đóng cửa lại giúp cô.

Bảo Tiên lúc này mới đi xuống giường nhìn mình trong gương. Đầu tóc xoăn rối thành một cục như tổ quạ, mắt thì thâm đen như con panda, quần áo xộc xệch như mới chui từ bụi nào ra vậy. OMG mới mấy ngày mà mình thành dạng gì rồi. Hức hức.... muốn khóc quá đi.... Không được... không thể để như vậy mãi được, phải nhanh chóng lấy lại vẻ dễ thương thường ngày.. không thể để anh ta và bọn người đó khinh thường được.

Nghĩ rồi cô nhanh chóng lấy lại tinh thần lục tung cái tủ quần áo ra, lựa tới lựa lui cũng chọn được một cái váy màu trắng suông dài. Đầu tóc xoăn tít thì được cô búi gọn củ tỏi trên đỉnh đầu để vài cọng lưa thưa trước trán. Con mắt như gấu trúc kia thì được cô lấy phấn phủ che lại, kèm với đôi mắt kính gọng tròn nhỏ xinh. Hài lòng nhìn mình trong gương, cô tự tin mở cửa phòng rồi ra ngoài.

Bên dưới Bella đang ngồi ở sofa chờ cô, nhìn đồng hồ sắp đến giờ biểu diễn thì sốt ruột hẳn lên, vừa đang định lên giục cô thì cô đã từ trên lầu đi xuống. Wow... cô bé này là cô em gái vài ngày trước vừa thất tình của cô đây sao? váy trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần kết hợp với làn da trắng như sứ, mái tóc xoăn xoăn được búi thành hình củ tỏi để lộ ra khuôn mặt baby dễ thương, chỉ là khuôn mặt đó vẫn man mác nỗi buồn gì đó.

"" Đi thôi chị""

"" À ừ... đi thôi"" Hy vọng sau hôm nay con bé sẽ vui vẻ trở lại.

Nói rồi 2 cô lái xe lên đường đến học viện Panish

- -------------------------------------------------------

Đúng là buổi công diễn kết hợp giữa Avila và Panish chưa bao giờ là hết hot, khán đài nay đã kín người. Cũng may chị Bella có giữ cho cô một chỗ ngay gần sân khấu, lại đỡ phải chen lấn. Chỉ tổ mệt nguời. Cô nghe chị Bella nói sở dĩ buổi công diễn được quan tâm như vậy là vì ngoài có sinh viên của hai trường còn có sự góp mặt của những cựu sinh viên nghệ thuật và toàn những người có tên tuổi trên thế giới, những người mà người thường sẽ không thể gặp được. Hơn nữa còn sự xuất hiện của hội học sinh quyền lực Avila, những người mà cô không muốn gặp tí nào.

Đang mãi mê suy nghĩ bỗng nhiên cô nghe thấy những tiếng hét vang vọng trong khán đài:

"" Ahhhh.... hội học sinh của Avila kìa""

"" OMG họ đẹp trai quá""

"" Alex Smith... Alex Smith kìa.... cold boy của tôi""

Qủa nhiên cô bỗng giật mình khi nghe thấy cái tên đó, rồi theo bản năng ngước nhìn về phía trên kia, ba người họ anh tuấn bức người nối tiếp nhau ngồi vào cái bàn đã chuẩn bị sẵn mà không hề quan tâm đến tiếng hét xung quanh như đã quen với hiệu ứng khi xuất hiện của mình.

Bảo Tiên vô thức nhìn về phía người kia, quả nhiên mấy ngày không gặp hắn vẫn đẹp trai như vậy, mái tóc đỏ nay đã được nhuộm lại thành đầu tóc bạch kim làm hắn càng trở nên lạnh lẽo và xa cách... Đúng vậy, anh ta cao quý như vậy, hoàn hảo như vậy, sao có thể đi thích một đứa quê mùa như mình đây, Bảo Tiên à, mày nên tỉnh lại rồi, anh ta không thuộc về mày, cũng không phải là người mày có thể với tới.

Alex như cảm nhận được có một đạo ánh mắt đang nhìn mình thì theo bản năng nhìn về góc tối chỗ cô đang đứng thì bắt gặp ngay cô nhóc kia đang đưa mắt đau lòng hướng về phía hắn. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau khiến Bảo Tiên giật thót mình, rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác mà không phát hiện toàn bộ dịu dàng ẩn trong đôi mắt xanh dương cao quý đó. Sự dịu dàng duy nhất chỉ dành cho cô.