Cô Nhóc Kia, Hình Như Anh Đã Yêu Em Mất Rồi

Chương 35: Người đứng sau 2




Sau khi tạm biệt Alex, Bảo Tiên đi thẳng vào lớp thì thấy Sun đã đến lớp từ sớm. Thấy cô đi vào Sun không nhịn được trêu chọc:

"" Yo yo... chịu đi học rồi cơ à, đúng là muốn gỡ được dây phải cần tìm người buộc dây mà,đúng là linh nghiệm""

Nghe vậy thì Bảo Tiên chỉ biết thẹn thùng cười trừ:

"" Do mấy ngày trước người ta bị san chấn tâm lí chứ bộ""

Nói rồi theo bản năng cô đưa mắt tìm Julia nhưng lại không thấy đâu. Thường ngày giờ này cô ấy đã đến lớp rồi chứ.

"" Ủa Sun, Julia chưa đến à, thường thì tớ thấy cậu ấy đi học sớm lắm mà""

Nghe nhắc đến Julia, nụ cười của Sun chợt tắt, mặt mày nghiêm túc hẳn lên. Bây giờ cả trường này ai cũng biết người đứng sau những đoạn video đó là Julia kia, chỉ có con ngốc này là chưa biết gì, lại còn đi hỏi han người ta được. Đúng là ngốc mà

"" Chắc cậu ta không còn mặt mũi đến trường nữa rồi"" Tại cô cả, ngay từ đầu tại sao không nhận ra con người thật của cô ta sớm hơn chứ.

Lúc này, Bảo Tiên vẫn còn đang ngơ ngác trước lời nói của Sun:

"" Ơ.. tại sao lại không dám đến, Julia bị gì à?""

Nghe vậy Sun chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn về bộ mặt đang lo lắng của ai kia. Sau đó cô lấy ra chiếc điện thoại bấm bấm gì đó rồi đưa cho Bảo Tiên:

""Cậu cần nhìn thấy rõ con người của cô ta, cậu còn nhớ lần cậu sắp bị lọ hoa rơi vào đầu không, lại còn chuyện xém bị vu oan là lấy trộm đồ, cậu nhìn xem ai đã đứng sau những chuyện này."" Sun lạnh giọng nói

Bảo Tiên ngơ ngác cầm lấy chiếc điện thoại, bên trong diễn đàn trường, bài viết này đang nhận được hàng nghìn lượt phẫn nộ và comments.

""CÔ GÁI VÌ TÌNH YÊU MÀ HÃM HẠI BẠN MÌNH""

Phía dưới là đoạn video ghi lại toàn bộ mọi chuyện, cả việc vài ngày trước cô suýt bị chậu hoa rơi trúng ở khu trung tâm thương mại, rồi cảnh Julia bỏ bản thảo tài liệu vào hộc bàn của cô, trong lúc làm kiểm tra cô lại không kiểm tra kỹ hộc bàn, kết quả bị giảng viên phát hiện, cũng may không bị kỉ luật chỉ là bị trừ điểm. Bảo Tiên không tin được nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt. Cô bạn Julia dịu dàng xinh đẹp của cô sao lại biến thành cô gái độc ác như vậy? Vì tình yêu?

"" Cô ta vì Alex nên mới hãm hại cậu, bao lần khi thấy 2 người đi với nhau, hèn gì đứng bên cạnh cô ta tớ lại thấy ớn lạnh""

- --------------------------------------------

Bên trên sân thượng của học viện Avila

"" Hình như cô đang vượt quá bổn phận của mình thì phải""

Chàng trai tóc đen nguy hiểm nhìn về cô gái dịu dàng đối diện, ánh mắt chết chóc trái ngược với bề ngoài nho nhã.

"" Hừ... miễn làm cho cô ta đau khổ"" Cô gái gằn từng tiếng nói

"" Chính cô ta đã cướp đi Alex của tôi, tôi vì anh ấy mà đến học viện này, dày bao công sức để được vào được đây, chỉ để nhìn anh ấy, tiếp cận anh ấy, nhưng bây giờ thì sao, tâm của anh ấy đã đặt trên người con nhỏ Việt Nam quê mùa kia, nó có gì hơn tôi chứ, bây giờ nhan sắc của tôi còn thua ai đâu, tại sao lại thua trong tay con nhỏ đó, tôi không cam tâm..... Còn anh, Jack, đừng nói với tôi anh cũng thích con nhỏ đó rồi chứ?""

Lúc này chàng trai chỉ cười nhẹ lộ ra chiếc răng khểnh, nhưng ánh mắt lại không hề chứa một ý cười nào:

"" Hừ, phải thì thế nào, một cô gái đáng yêu như vậy sao tôi lại không thích được chứ, còn cô, bọn họ đang tìm kiếm cô, cả cái trường này ai cũng biết chuyện hết rồi, nếu cô cảm thấy không sợ Alex thì có thể vào lớp bình thường, nhưng tôi cá... nếu hắn bắt được cô... thì cô không còn cái mạng để về đâu""

Nói rồi Jack quay lưng rời khỏi để lại Julia một mình đứng đó, cả người run lên, bàn tay bên dưới đã nghiền chặt gấu váy. Không còn mạng để về? Phải rồi, sao cô lại quên đi con người thật của hắn,kiêu ngạo, độc ác, nguy hiểm, không chừa thủ đoạn, vậy mà một người như thế lại vì cô ta mà hạ mình xin lỗi, tỏ tình trước bao nhiêu người. Nhưng hắn liệu có biết, vẫn còn một người là cô luôn theo dõi hắn từ rất lâu rất lâu rồi. Cô vì hắn mà chịu đau đớn để có một vẻ ngoài hoàn hảo như bây giờ, mặc kệ sự phản đối của gia đình để đến đây chỉ để được nhìn thấy hắn, nhưng mà bây giờ cô được cái gì chứ.

Những giọt nước mắt cứ thế càng ngày càng nhiều trên gương mặt xinh đẹp, cô đi về phía mép sân thượng, rồi loạng choạng đứng lên đó, buồn bã đưa mắt nhìn xuống dưới.. Từng hồi ức như thước quay chậm tua đi tua lại trong đầu cô.