Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 46: Thố hải tình triều phiếm khinh ba




*Câu có hai nghĩa: “Khinh Ba ngập trong biển ghen sóng tình” hoặc “Cơn sóng nhỏ xuất hiện giữa biển tình” vì Khinh Ba cũng có nghĩa là cơn sóng nhỏ

Đêm đó, trong phòng ngủ của nhà họ Thư.

“Nương tử, nương tử.”

“Muốn gì?”

“Nàng có chuyện gì không vui sao?”

“Không có.”

“Nương tử không nên khách khí như thế. Nàng và ta đã là phu thê, giống như cùng một cơ thể vậy, chuyện của nương tử đương nhiên cũng là chuyện của vi phu, nương tử không vui, vi phu không thể không lo lắng. Đó chính là đạo phu thê, quý ở —”

“Con mắt nào của ngươi thấy ta không vui hả?”

Cuối cùng, Phạm Khinh Ba cũng không nhịn được nữa, quay người lại, không còn đưa lưng về phía hắn nữa. Vừa vặn nhìn thấy, dưới ánh nến, đôi mắt hắn sáng lấp lánh, và khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cái bộ dáng đắc ý sung sướng đó của hắn, người ngoài nhìn không thấy, nhưng nàng lại ở ngay bên cạnh hắn, dưới ánh nến sáng sủa, sao lại có thể không thấy chứ, trong lòng không khỏi có chút ảo não.

Tên mọt sách ngu ngốc đáng chết này, mọi lúc mọi nơi, đều có bản lĩnh khiến nàng phát điên lên được ấy, thực sự là khắc tinh của nàng mà.

Thư Sinh nghe thấy câu hỏi của nàng, cụp mắt xuống, mặt hơi nóng, dưới ánh nến khó mà có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn ấp úng nói: “Bởi vì hôm nay nương tử có vẻ, hiếm khi, không có hứng thú…”

“Hứng thú?”

“Ừm, chuyện vợ chồng ấy mà…”

Bàn tay Phạm Khinh Ba đang đặt dưới chăn nắm lại thành quyền, cực kỳ căm giận, quả nhiên trong mắt hắn nàng chỉ là một con ngựa ngực! Vậy thì hắn thích nàng ở chỗ nào chứ? Thích tài nghệ cao siêu đa dạng phong phú của nàng sao? Thôi xong thôi xong, sao nàng còn tự hỏi mình vấn đề thích hay không thích gì gì thế này, rõ ràng ngay từ đầu đã biết hắn chỉ là phải chịu trách nhiệm với nàng mới ở bên nàng mà… Thế này nghĩa là sao?

Hơi cắn môi, nàng cố gắng cười vài tiếng giả tạo, “Còn một đám người ngay sát vách thế kia, ngươi cũng biết, bọn người võ lâm tai có thể nghe được bốn phương tám hướng là đáng ghét nhất. Chẳng nhẽ ngươi chịu để bọn họ nghe lén ****, ngoan, ta đi ngủ sớm một chút đây.”

“Ừm, nương tử nói cũng đúng.”

Bên trong cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng, đúng lúc Phạm Khinh Ba cho rằng đã thuyết phục được Thư Sinh, vừa mới thở phào một cái, thì đột nhiên ——

“Cho hỏi, đại hiệp, ngài đang làm gì thế?”

Đôi tay Thư Sinh không dừng lại, hắn còn ngẩng đầu nhìn nàng đầy vô tội, đôi mắt kia nhìn khiến người khác chỉ muốn thở dài.

Mà Phạm Khinh Ba cũng thực sự thở ra: “Ai~~.”

Nghe thấy tiếng thở dài đó, hành động của Thư Sinh ngừng lại, có chút buồn bã rút tay về, không ngờ lại bị đè lại.

Không chỉ thế, Phạm Khinh Ba còn xoay người, giơ chân, khóa lại đùi hắn. Cảm thấy thứ kia đang ở bên dưới bụng nàng, thở dài một cái, nàng dùng khẩu khí quyết tuyệt như người tráng sĩ tự chặt đứt cổ tay mình, nói: “Nào, chúng ta chiến nhanh thắng nhanh.”

Hai khắc* trôi qua.

*hai khắc tầm 30 phút

Phạm Khinh Ba vứt cái khăn vừa lau người xuống đất, mọi việc đã xong. Nàng kéo chăn, chui vào, chuẩn bị ngủ.

“Nương tử, nương tử.”

“Còn gì nữa?”

“Nàng có chuyện gì không vui sao?”

“… Xin hỏi, công tử, ngài vừa mới xuyên qua từ hai khắc trước à? Lời thoại này ngài đã nói rồi đấy!”

Để chặn cả cái đoạn lê thê dài dòng bên trên lại, Phạm Khinh Ba vội vàng nhảy sang vấn đề kế tiếp: “Làm thì cũng đã làm rồi, rốt cuộc con mắt nào của ngươi thấy ta không vui hả?!!!”

Thư Sinh ném sang một ánh nhìn đầy thương tổn, yếu ớt buồn bã nói: “Nương tử, nàng chỉ qua quít miễn cưỡng thôi…”

Ánh nhìn nhỏ bé ấy khiến cho một người tim đập gia tốc, huyết mạch phun trào, Phạm Khinh Ba, không nói hai lời, cầm lấy cái gối, ném về phía hắn, “Ngươi dám yêu cầu cao lên chút nữa đi tên khốn kia! Chê ta qua quít? Muốn dùng ngôn ngữ tám nước để ** sao? Ta phun một ngụm nước muối không chết ngươi thì cũng phải đập ngươi bằng gối cho ngươi khó chịu!!!”

Trên thực tế, thể chất của Thư Sinh quả nhiên là không thể “tắt” được. Hỗn chiến một lúc, trong khi hắn còn đang đấu tranh một cách tiêu cực, thì Phạm Khinh Ba đã ngủ trước rồi.

Ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng nhíu mày, gương mặt vừa mới vận động xong nên đỏ hồng, hai bên mũi rịn một lớp mồ hôi mịn, hô hấp nhẹ nhàng, cực kỳ giống một bé vật nuôi dễ thương khiến người ta yêu quý.

Nương tử nhà hắn vẫn còn quen việc cất giấu mọi chuyện trong lòng, thế này thì cuối cùng là hắn có địa vị như thế nào trong tim nàng chứ? Việc chủ động cầu hoan hôm nay, khác thường đến mức ngay cả chính hắn cũng còn kinh ngạc, cũng chỉ vì hắn bất an trong lòng. Vẫn biết tình cảm của nàng đối với hắn không giống như tình cảm của hắn đối với nàng, chỉ là, dường như, nàng có chút mê luyến cơ thể của hắn, cho nên khi nàng đột nhiên không cuồng nhiệt trong chuyện phòng the thì hắn cảm thấy hoảng hốt đến khó hiểu.

Mong muốn nàng chú ý đến hắn, không cần biết nàng đang nghĩ đến cái gì, chỉ hy vọng nàng nhìn một người duy nhất là hắn mà thôi.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa hai đầu lông mày của nàng, giúp chúng giãn ra, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, lại cũng có chút đau khổ. Hắn ôm nàng vào lòng, chạm vào mái tóc nàng, nhắm mắt nói thầm: “Cái tên giảo hoạt nhà ngươi, không nói gì với ta. Chính bởi vì ngươi, mà ta không màng đến mọi thứ…”*

* Tạm dịch từ nguyên văn: “Bỉ giảo đồng hề, bất dữ ngã ngôn hề. Duy tử chi cố, sử ngã bất năng tức hề…” là một câu trong thơ ca thời nhà Tần trước kia, tuy nhiên vốn là câu của thiếu nữ nói với tình lang =))

Hôm sau, Phạm Khinh Ba bị tiếng đập cửa của Phạm Bỉnh đánh thức.

Mặt trời lên cao ba sào, giảng đường bên cạnh phát ra tiếng đọc sách lanh lảnh, Phạm Khinh Ba mấy ngày gần đây rất thèm ngủ, hôm nay dường như còn thèm ngủ hơn. Mơ mơ màng màng mặc xong y phục, xuống giường, mở cửa, dựa vào một bên cửa, nàng vừa ngáp vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Giờ Tị canh ba rồi, chủ nhân.” Phạm Bỉnh đặt nước để súc miệng và rửa mặt, cùng với khăn mặt trên cái giá, rồi xoay người lại mang bữa sáng đến.

“À.” Đầu óc Phạm Khinh Ba vẫn còn hơi mơ màng.

Phạm Bỉnh bồi thêm một câu: “Hôm nay có sách mới đến, giờ Thìn bốn khắc chủ nhân ngài phải mở cửa hàng.”

“Ừm.” Phạm Khinh Ba nhổ nước súc miệng ra, lên tiếng, rồi cầm lấy khăn lau mặt. Nàng dần dần mở mắt, thấy Phạm Bỉnh đã ở ngay trước mặt từ bao giờ, bị dọa sợ đến ném cả khăn xuống đất, cơn buồn ngủ cũng chạy mất hơn nửa, “Ngươi muốn hù chết cha ta à!”

Cái mặt của Phạm Bỉnh bị nhéo đẩy ra thật xa, khiến cho mắt mũi miệng đều bị méo mó, nhưng dù vậy, hắn vẫn làm hết phận sự của mình, nhắc nhở nàng.

“Chủ nhân, giờ Thìn bốn khắc phải mở cửa, bây giờ đã là giờ Tị rồi, nói cách khác, ngài đã muộn một canh giờ rồi. Ngoài cửa Hoan Hỉ Thiên khách hàng người ta đã xếp thành hàng dài khủng khiếp từ tận canh bốn kia kìa, họ còn đang định góp tiền tìm người xử lí ngài nữa đấy. Mà đúng lúc trong thành gần đây có rất nhiều người giang hồ, quơ vài cái cũng tóm được một đống, giá giết người cũng rẻ y như giá cải trắng ấy…”

“A —”

Cùng với tiếng thét thê lương, Phạm Bỉnh thấy trước mắt nhoáng qua một cái, Phạm Khinh Ba đã không còn tại đó nữa, bánh bao trên bàn cũng ít đi hai cái.

Chớp chớp mắt, tình cảm sùng bái của hắn như muốn tràn ra ào ào: “Chủ nhân thật lợi hại! Chủ nhân thật oai phong!”

Tán thưởng say sưa một lát, đột nhiên nhớ ra —— “Chủ nhân! Bên ngoài nguy hiểm lắm!!! Giết người cướp của như cải trắng a!!!”

Phạm Bỉnh đuổi theo, sau đó từ cửa giảng đường đối diện cũng có một người chạy vội ra, miệng hô: “Nương tử, nàng sao lại để tóc tai bù xù thế kia mà ra ngoài!”

Giữa ban ngày ban mặt, hai người này, một người tự phế võ công, một người giấu giếm võ công, hiển nhiên không thể sử dụng khinh công, chỉ có thể chạy đuổi theo. Vì thế, vào lúc quá ngọ, đầu đường Hoàng thành xuất hiện một cảnh giật gân đáng nghi, một phụ nữ tóc tai bù xù chạy như điên, hai người đàn ông, một người cầm lược, một người cầm theo đĩa thức ăn theo sát phía sau. Nữ tử kêu thê lương, nam tử phía sau kêu —— càng thê lương hơn.

Là truy sát? Hay là truy cầu? Tam giác tình? Nam A mang thức ăn đến thấy nam B đang chải đầu cho nữ tử mới biết nàng bắt cá hai tay? Hay đây chỉ là một trong những chuyện quái quỷ trong tháng bảy? Mời các bạn đón xem “Bước vào Huyền học*”

*huyền học: triết học duy tâm, siêu hình

Người sưu tầm những câu chuyện dân gian cho “chuyên mục Huyền học của quán trà Tiêu Dao” viết xong những chữ cuối cùng này, cất sách vở, vừa lòng thỏa ý đi về quán.

Còn bên kia, Phạm Khinh Ba bùng nổ cả một đường, thậm chí còn cho hai vị cao thủ hít khói, cuối cùng cũng chạy tới nơi trong thời gian ngắn nhất. Từ xa đã nhìn thấy oán khí ngập trời trong vòng bán kính năm mét quanh Hoan Hỉ Thiên.

Phạm Khinh Ba lau hết bụi bặm trên mặt, sau đó chuyển đổi nét mặt, đi về phía trước.

“Tới rồi tới rồi. Phạm chưởng quầy tới rồi!”

Chẳng biết ai hô lên như thế, mọi người đều quay đầu lại, vẻ mặt đầy sát khí, nhưng ngay khi nhìn thấy Phạm Khinh Ba thì sửng sốt.

Nàng tóc tai bù xù, đầy bụi bặm, quần áo xộc xệch, trông thật thảm hại, khóe môi còn thấy vết máu mơ hồ, tựa như vừa mới chui ra từ một trận chiến sinh tử vậy. Sự kinh hãi, tức giận của mọi người cũng tiêu mất hơn nửa, một số phụ nữ tốt bụng trong đám người còn lo lắng đi đến đỡ nàng, “Phạm chưởng quầy, có chuyện gì xảy ra thế? Ngươi không sao chứ? Có cần tìm đại phu đến xem không?”

Kinh thành gần đây vàng thau lẫn lộn, thường có đánh nhau bằng binh khí, tai hoạ như cá nằm trong chậu, người dân trong thành liên lụy bị thương nhiều như cơm bữa. Phụ nữ còn thảm hơn, nghe nói có mấy tên hái hoa tặc còn lẫn vào trong đám người võ lâm, định đục nước béo cò, tuy rằng người trong võ lâm chính phái cùng với quan phủ địa phương đều toàn lực cố gắng giữ gìn an ninh trật tự, nhưng phụ nữ trong thành người người đều cảm thấy bất an.

Dáng vẻ của Phạm Khinh Ba lúc này, không thể không khiến người ta nghĩ đến vài chuyện cực không tốt.

Phạm Khinh Ba thấy mọi người vây đến, vội vàng lau “vết máu” nơi khóe miệng, gượng cười, nói: “Ta không sao, chẳng qua lúc nãy đi trên đường thấy có đánh nhau, vô ý bị chưởng phong hay là kiếm khí gì đó đánh phải, hôn mê một lúc, tỉnh lại thì chẳng biết đã mấy canh giờ, nên phải chạy thục mạng đến đây.” Ngừng một chút, nàng đột nhiên vỗ ngực ho khan, một lát sau mới dừng, “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, cũng thực sự xin lỗi đã khiến mọi người chờ lâu, ta…”

“Không sao không sao, đừng nói xin lỗi làm gì, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi! Ngươi xem ngươi kìa…”

Mọi người đã từng gặp nàng tức giận nổi bão, từng chứng kiến nàng châm chọc khiêu khích, cũng từng thấy dáng vẻ mạnh mẽ giỏi giang của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng yếu ớt đáng thương đến thế nên đều khiếp sợ. Nếu nói lúc đầu còn ba phần tức giận, thì hiện giờ một chút cũng chả còn, trái lại họ còn luôn miệng an ủi. Muốn nàng về nhà nghỉ ngơi, nhưng cũng nôn nóng muốn xem chuyện tình đẹp đẽ công khai của thái phó Công Dã Bạch, nên nhất thời cũng có chút do dự.

Phạm Khinh Ba thấy thế thì vội vã lắc đầu, kiên cường nói: “Ta chỉ bị thương một chút thôi, không sao, làm mọi người chờ lâu như vậy đã thật có lỗi rồi, làm sao có thể để mọi người tay không mà về được chứ? Hoan Hỉ Thiên vẫn cứ kinh doanh như bình thường thôi!”

“Tốt! Phạm chưởng quầy quả nhiên là một nữ trượng phu!” “Là phụ nữ mà không thua đấng mày râu!” “Thật là một phụ nữ tháo vát!”

Cứ thế, Phạm Khinh Ba bước vào Hoan Hỉ Thiên dưới sự bao vây của đám đông ủng hộ rầm rộ ấy, thành công biến đổi từ một con người vô lương tâm còn đến muộn thành một người phụ nữ hào kiệt có tình có nghĩa có trách nhiệm một cách hoa lệ.

Bên cạnh đó, hai người đuổi theo nàng, đã nhìn thấy tất cả, đều trở nên trầm mặc.

“Vết máu trên khóe miệng nàng là từ đâu mà ra?” Đôi mắt Thư Sinh có chút phức tạp.

“Bữa sáng hôm nay là bánh bao nhân thịt gà viên, có tương ớt.” Đôi mắt Phạm Bỉnh cũng có chút phức tạp.

“Xem ra ta còn cần phải nói chuyện một chút với nương tử mới được.” Thư Sinh thì thào tự nhủ.

“Ừm, đúng đúng, phải nói chuyện một chút.” Phạm Bỉnh, hiếm hoi mới được một lần tán thành Thư Sinh.

Thư Sinh như tìm được tri âm, cảm động nhìn Phạm Bỉnh, “Thủ Hằng, ngươi cũng nghĩ thế à? Bịa đặt để làm người ta vui vẻ. Lừa gạt người khác là sai, che giấu khuyết điểm như thế, thật sự là không tốt. Cái sai lớn nhất là nàng còn để đầu tóc còn chưa chải như thế mà đã ra ngoài! Đối với phụ nữ, dáng vẻ là quan trọng nhất! Dáng điệu khi để thả tóc, thân thể mảnh mai ấy chỉ thích hợp trong khuê phòng thôi, sao có thể cho người ngoài nhìn thấy!”

— Thư Sinh ngươi thật sự là quá chấp nhặt chuyện tóc tai rồi đấy.

Sau khi nghiến răng nghiến lợi nói ra hết tất cả những giận dỗi trong lòng, cuối cùng hắn mới nhớ ra còn có một người ở bên cạnh, “Thủ Hằng, ngươi thấy có đúng không?”

“Gì?” Phạm Bỉnh không phát hiện ra mình đã dần dần quen với cách xưng hô này, bây giờ hắn vẫn còn đang rơi vào thế giới thần thánh vô hạn của bản thân, thấy có người hỏi đến mình, mắt liền sáng như sao, vẻ mặt ngưỡng mộ lại sùng bái, nói: “Gặp nguy không loạn, mặt không đổi sắc, tùy cơ ứng biến, chỉ hươu bảo ngựa[1], đổi trắng thay đen, chủ nhân thật lợi hại! Chủ nhân thật oai phong! Ta muốn học ta muốn học!”

“…”

Lúc này, Thư Sinh không biết là nên khen hắn đã có thể dùng đúng thành ngữ, hay là nên giáo dục lại hắn, không cho hắn học theo cái xấu nữa. Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, nề nếp nhà này, phải sửa. Lúc xác định được điều này, hắn lại đau xót khi biết rằng, nếp nhà không phải là điều mà hắn muốn chỉnh là có thể chỉnh được.

Muốn chỉnh nếp nhà, tất nhiên trước tiên phải chấn chỉnh cái uy của người chồng.

Chấn chỉnh lại cái uy của người chồng ư… Nhớ lại quá khứ một tháng trước, từ lúc tân hôn tới nay, vẻ mặt Thư Sinh trở nên mờ mịt, với hắn mà nói, đây là cụm từ huyền ảo hoang đường và kì lạ.

Bộ não khác với những người bình thường khác, tên Thư Sinh này là một người vừa thực tế lại vô cùng tin tưởng sách vở, thế nên mấy chữ lúc nãy chỉ lướt qua trong óc hắn như gió lướt nước, không còn một chút dấu vết nào. Bỏ cái biểu tình mờ mịt đó đi, hắn cố nghiêm mặt, mắt nhìn chăm chú, bắt đầu nghiên cứu một vấn đề vô cùng nghiêm túc, đó là “Tối hôm qua nương tử rốt cuộc là vì sao giận dỗi”.

Vì thế, khi hắn về đến nhà, hắn lấy ra một quyển sách mà lúc mới mua chưa có thời gian đọc, nghiên cứu tiểu thuyết mà có người nói là nương tử nhà hắn viết.

Vừa nhìn lướt qua, miệng Thư Sinh đã không khép lại được, mắt không ngừng biến hóa từ hoang mang, kinh khủng, hoài nghi, buồn rầu, chợt hiểu, biểu tình trên mắt hắn cứ thế tuần hoàn không ngừng. Cuối cùng đến lúc chẳng biết là vòng tuần hoàn thứ mấy, thì hắn không nhịn được nữa, cầm lấy cuốn sách, đi tới Hoan Hỉ Thiên.

Khi đó đã là chạng vạng rồi, trên cửa Hoan Hỉ Thiên treo bảng “Đã hết sách mới, ngừng kinh doanh ba ngày.”

Thư Sinh cho rằng hẳn là Phạm Khinh Ba đã kết thúc công việc rồi, đang chuẩn bị trở về, thì bỗng nghe được hai tiếng hét.

“Tiểu Phạm đáng chết!!! Ngươi dám hãm hại cha ta a!!!”

“Phạm Khinh Ba!!! Ta bóp chết ngươi!!!”

[1] Chỉ hươu bảo ngựa: câu này trong tích: thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao muốn tiếm quyền, nhưng lại sợ các đại thần khác không ủng hộ. Triệu Cao bèn nghĩ ra cách thử; Triệu Cao biếu Tần Nhị Thế một con hươu và nói: “Đây là con ngựa”. Nhị Thế cười: “Thừa tướng lầm rồi, sao lại bảo hươu là ngựa”. Triệu Cao lại hỏi các quan đại thần. Người thì nói thật bảo đây là hươu. Kẻ lại nói theo Triệu Cao cho đây là ngựa. Sao đó Triệu Cao âm thầm giết chết những người nói là hươu. Đó là cách để Triệu Cao tìm ra được những kẻ nào phục tùng mình, kẻ nào không.