Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 40: Chỉ hận không thể khóc đổ Trường thành!




Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame, Mimi



*****

Lâm Phi Nhiên dạy nhóc quỷ nữ tư thế cơ bản khi ném bóng, cậu đang che miệng nói đến là vui vẻ thì bỗng có tiếng bước chân truyền đến bên tai, Lâm Phi Nhiên vội ngậm miệng lại, quay ra liền bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Cố Khải Phong.

Hắn ôm lấy thắt lưng cậu, kéo mạnh người vào trong ngực mình, hơi bất mãn hỏi, “Em ở đây nhìn ai vậy chứ?”

Lâm Phi Nhiên vô cùng thành khẩn, “Không nhìn người nào cả…”

Thực ra, ngoài trừ nhóc quỷ, đúng là cậu không hề nhìn người nào khác thật.

“Sao mắt lại đỏ vậy?” Cố Khải Phong nắm cằm Lâm Phi Nhiên, nhìn chằm chằm, “Khóc? Không vui sao?”

“Tự dưng khóc cái nỗi gì? Tôi cũng không phải là Lâm muội muội.” Lâm Phi Nhiên chột dạ gỡ tay Cố Khải Phong ra, buông mắt nói, “Ngáp nên vậy thôi.”

Cố Khải Phong nhíu mày, quả thật hắn cũng cho rằng Lâm Phi Nhiên không có lí do gì để phải khóc, vì vậy liền kề sát trán mình vào trán cậu, giống như một con chó săn nhỏ, hạ thấp giọng nói, “Vậy về với anh đi, anh vừa thể hiện cực tốt đấy, thế mà em chẳng biết gì cả. Sao em lại không ở đó với anh, hả?”

“Ông thể hiện tốt là được rồi, tôi ở đó làm gì?” Lâm Phi Nhiên có chút buồn cười, cũng không phải cậu cảm thấy Cố Khải Phong đang cố gắng chọc cười mình, mà là đầu trái tim cậu như có một chiếc bàn chải làm bằng lông tơ nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, bị mấy sợi lông đó làm cho ngứa ngáy khiến bản thân bất giác cong môi.

“Anh biểu hiện tốt là vì em.” Cố Khải Phong nói xong, cũng cười theo một chút, sau đó kéo cổ tay Lâm Phi Nhiên, dắt người trở lại sân bóng của mình, vừa đi vừa nghiêm túc nói, “Từ bây giờ chỉ được nhìn anh. Anh sẽ giám sát em, mắt em mà không nhìn anh một lần, ban đêm đi ngủ anh sẽ hôn em một cái.”

Lâm Phi Nhiên bị câu nói này làm cho tim loạn nhịp, ngoài miệng lại lo mình mắng chưa đủ ác, “Đồ thần kinh!”

Nhóc quỷ nữ cũng ôm bóng cao su đi theo cùng, có điều lúc này Lâm Phi Nhiên cũng không nhìn thấy nó. Cố Khải Phong chạy về sân tiếp tục chơi bóng, Lâm Phi Nhiên nhìn hắn năm phút, sau đó tiếp tục dùng tay che miệng dạy cô nhóc các động tác vận động có ích. Nhóc quỷ làm theo lời của Lâm Phi Nhiên mấy lần, sau đó Lâm Phi Nhiên không khỏi dừng ánh mắt trên người cô nhóc, góp ý, “Tay tạo thành một góc chín mươi độ, góc độ hiện tại của em quá nhỏ, biết chín mươi độ là như thế nào không? Cả người anh với mặt đất là tạo thành chín mươi độ đó…”

Đang nói, Lâm Phi Nhiên bỗng thấy sống lưng chợt lạnh, quay đầu giương mắt nhìn lên, liền thấy Cố Khải Phong đang nhìn mình chằm chằm.

Thấy Lâm Phi Nhiên quay lại, Cố Khải Phong dùng ngón tay làm kí hiệu số “một”, khóe miệng lập tức nhếch lên, rất không đứng đắn.

Ý là tối về phòng ngủ sẽ hôn cậu một cái.

Mặt Lâm Phi Nhiên đỏ bừng lên, hung ác giơ ngón giữa với Cố Khải Phong.

Mấy nam sinh khác đều nhìn thấy, Vương Trác đảo đảo con mắt, cười hề hề hỏi Hà Hạo, “Ầy Hà Hạo, ‘anh yêu em’ trong ngôn ngữ tay là như thế nào?”

Hà Hạo ngầm hiểu, vô cùng ăn ý dùng ngón giữa chỉ vào Vương Trác, nghiêm mặt phụng phịu nói, “Như thế này này!”

Cố Khải Phong và Vương Trác cười ha ha, rồi Vương Trác cũng dùng ngón giữa chỉ lại Hà Hạo để đáp lễ, còn Cố Khải Phong thì ném cho Lâm Phi Nhiên một cái liếc mắt đầy mờ ám.

Lâm Phi Nhiên phát điên lau mặt, thực sự rất muốn đánh với tên Vương Trác thích đùa dai kia một trận.

Lâm Phi Nhiên lại dạy nhóc quỷ thêm một lúc. Khi còn sống nhất định nó là một cô bé rất thông minh, nói ít hiểu nhiều, rất nhanh sau đó đã có thể dùng động tác chuẩn mực vừa học được, nhảy nhót chạy tới một khung rổ chơi một mình.

Lâm Phi Nhiên nhìn cô bé thêm một lúc, vội vàng chuyển ánh mắt lên người Cố Khải Phong. Thiếu niên đẹp trai ngời ngời đang sôi nổi chạy trên sân bóng thật khiến người ta chói mắt đến đui mù. Vạt áo khoác chuyển động lên xuống theo từng bước chạy của hắn, cực kỳ phóng khoáng cũng cực kỳ đẹp đẽ. Cố Khải Phong cứ một lúc lại nhìn Lâm Phi Nhiên một cái, mỗi lần như vậy, hai người đối mặt với nhau khoảng hai mươi giây. Song chính khoảng thời gian ngắn ngủi đó lại hại tim Lâm Phi Nhiên luôn ở trong trạng thái đập dồn, mạnh mẽ và kịch liệt đến nỗi đầu óc cậu bắt đầu choáng váng.

Trai thẳng, dù có thẳng hơn nữa thì cũng chẳng chịu được đâu! Lâm Phi Nhiên âu sầu nghĩ.

Chuông báo kết thúc tiết Thể dục reo vang, Vương Trác ôm bóng, chào mấy nam sinh chơi cùng rồi bỏ đi mua nước. Cố Khải Phong không đi, mà chạy tới chỗ Lâm Phi Nhiên, lướt qua cậu, tiếp tục bước tới một gốc cây cổ thụ thật to, sau đó quay đầu, cong môi cười với cậu, “Bảo bối, lại đây.”

Lâm Phi Nhiên có thể dự đoán được Cố Khải Phong muốn làm gì, nhưng cơ thể lại giống như không nghe theo sự điều khiển của lý trí mà đi tới. Hai người vòng ra sau một gốc cổ thụ trước tường vây của trường học, Lâm Phi Nhiên dịch một bước chân, đứng sát thân cây nhằm chắc chắn tránh được những ánh mắt từ phía sau phóng tới. Sau đó, cậu bày ra vẻ mặt không có chuyện gì, song thực ra lại vô cùng hồi hộp, “Làm sao?”

Cố Khải Phong mở miệng, đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại chui ra, liếm ướt khóe môi, “Còn hỏi? Anh thấy hình như em đã biết rồi mà nhỉ?”

Lâm Phi Nhiên ngơ ngác nhìn Cố Khải Phong, khoảnh khắc đó đầu óc cậu trở nên trống rỗng, giống như một con vịt nhỏ rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác, cũng bắt chước theo mà liếm môi mình.

Cố Khải Phong bị cậu chọc cho cười thành tiếng.

Lâm Phi Nhiên đang lo lắng vì suy nghĩ mình có thể bị hôn bất cứ lúc nào, vội đưa mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó kinh hoàng phát hiện nhóc quỷ nữ cũng đã ôm bóng theo tới đây tự lúc nào.

Thấy Lâm Phi Nhiên nhìn mình, nó chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi, “Anh, các anh định làm gì ở đây vậy?”

Trong nháy mắt đối diện với nhóc quỷ, cái mặt già nua của Lâm Phi Nhiên bỗng đỏ bừng, “…”

Mẹ nó!

“Sao anh lại thích em đến thế cơ chứ?” Cố Khải Phong lầm bầm, tiến lên một bước ghì Lâm Phi Nhiên đang muốn chạy trốn lên thân cây, cúi đầu hôn xuống, “Đây là lần em nợ anh hồi nãy.”

“… Đừng!” Lâm Phi Nhiên tránh không ra, đành phải ngọ nguậy đầu, môi Cố Khải Phong dừng trên tai cậu, lập tức chân Lâm Phi Nhiên mềm nhũn.

“Đừng cái gì mà đừng?” Cố Khải Phong thuận thế dùng sức hôn hai cái lên phần cổ trắng nõn của cậu, nôn nóng nói, “Thực sự anh không nhìn lầm, em là cái đồ thích chết đi được mà còn bày đặt giả vờ chống cự, rõ ràng vừa nãy em biết anh muốn làm gì, thế sao vẫn theo qua đây, hả?”

“Không phải thích mà giả vờ chống cự!” Lâm Phi Nhiên oan ức đến mức chỉ hận không thể khóc đổ Trường Thành.

Bên cạnh chúng ta có trẻ em đang nhìn mà!

Thực ra mấy lần Cố Khải Phong hôn cậu trước kia, chắc chắn bên cạnh đều có quỷ. Song biết là một chuyện, nhưng giây trước đó còn đối mặt với nhóc quỷ nữ ở bên cạnh, giây sau đã hôn Cố Khải Phong, cái mức độ vô sỉ này quả thật không thể nào tưởng tượng nổi, còn hơn cả việc bị hôn trước mặt lũ quỷ trước kia!

“Có phải chỉ khi bị cưỡng ép em mới có cảm giác không?” Cố Khải Phong vặn mặt Lâm Phi Nhiên qua, nhẹ nhàng liếm hôn bờ môi cậu, giọng khàn khàn, “Không phải vậy chứ?”

“Có cái rắm ý!” Hai gò má nóng hôi hổi, Lâm Phi Nhiên gấp đến độ muốn chửi tục, song lúc này, cậu và Cố Khải Phong đang dán sát vào nhau, cái bộ phận nào đó cũng rất gây thất vọng mà phản bội chủ nhân của mình, phấn chấn tố cáo trực tiếp cho Cố Khải Phong hay: cậu thực sự có cảm giác.

Đương nhiên Cố Khải Phong cũng phát hiện ra, nở nụ cười trầm thấp, hôn càng thêm sâu.

Vì vậy, cái suy nghĩ “Lâm Phi Nhiên là một nhóc yêu tinh thích bị cưỡng ép nên luôn giả vờ chống cự” trong đầu Cố Khải Phong đã được chứng thực một cách rất rõ ràng…

Hai người lăn qua lăn lại ở sau gốc cây, mãi cho đến khi chuông báo tiết sau vang lên mới chạy về phía khu phòng học.

Lâm Phi Nhiên vừa chạy vừa sờ môi, cực kỳ nghi ngờ môi mình đã bị hôn đến sưng lên, nhưng lại xấu hổ không dám hỏi Cố Khải Phong. Lúc bước vào phòng học cậu cúi đầu che miệng giả vờ ho khan, đi thẳng đến chỗ ngồi mới chịu buông tay.

Nếu chỉ hôn một lần thì có sao đâu chứ? Nhưng tên kia lại hôn rõ nhiều, ít nhất cũng phải hai mươi lần! Còn sờ lung tung nữa! Hiện tại, Lâm Phi Nhiên tự chui đầu vào lưới có hơn một nửa cảm xúc là tức giận, một nửa còn lại chính là thoải mái.

Tiết thứ hai của buổi chiều kết thúc, Lâm Phi Nhiên lại tới phòng giáo viên của khối mười một, mở cửa nhìn trộm vào bên trong.

Cô Trịnh đang nói chuyện về tình hình học tập của học sinh với thầy Nhâm. Giờ phút này, chẳng biết tại sao khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của cô lại lộ ra một vẻ dịu dàng, có lẽ bởi vì Lâm Phi Nhiên biết cô là một người mẹ tốt, nên ấn tượng chủ quan với cô cũng dần đổi thay.

Nói thẳng trước mặt cô là không ổn, bởi vì về sau cậu vẫn phải gặp cô mỗi ngày cho đến tận lúc thi xong đại học xong. Đến lúc đó, cô vừa nhìn thấy cậu lại nhớ về con gái, làm sao có thể buông xuống được… Lâm Phi Nhiên suy nghĩ, lặng lẽ rút lui, quyết định viết cho cô Trịnh một bức thư, nếu cô xem mà không tin sẽ thử một biện pháp khác.

Quyết định như vậy, Lâm Phi Nhiên liền trở về lớp, mở vở, xé trang giữa ra, viết viết “Cô Trịnh đáng kính.” Vừa viết xong mấy chữ này, Lâm Phi Nhiên bỗng đỏ mặt, vo viên tờ giấy nhét vào trong ngăn bàn học.

Bởi vì cậu nhận ra, chữ mình thực sự là quá xấu, cực kỳ xấu, xấu đến mức không viết nổi thư nặc danh, chưa được một phút là sẽ bị nhận ra luôn rồi!

Vì thế cho nên, sau khi giờ tự học tối nay kết thúc, cậu liền dùng điện thoại di động gõ một ghi chú về chuyện của nhóc quỷ nữ.

Từ lần nói với chú tài xế taxi về người vợ đã mất của chú vào mấy hôm trước, Lâm Phi Nhiên càng thêm hiểu rõ cái gọi là ‘giới hạn’ hơn. Cậu không thể nói thẳng rằng hồn phách vợ chú lái xe đang ngồi ngay tại ghế phó lái, nhưng cậu có thể miêu tả ngoại hình của cô, cũng có thể truyền đạt lại lời cô đã nói. Chú lái xe tiếp nhận thông tin xong, có thể tự suy đoán và cho ra kết luận: “Hồn phách vợ mình đang ở cạnh bên.” Mà nếu bản thân chú ấy tự suy luận được, có nghĩa là Lâm Phi Nhiên hoàn toàn không có quan hệ gì.

Nắm chắc quy chuẩn đó, Lâm Phi Nhiên viết một đoạn mô tả chi tiết về những đặc điểm của nhóc quỷ vào điện thoại, còn gõ thêm vài chuyện nho nhỏ mà nhóc quỷ cho là chỉ có nó và mẹ nó mới biết thôi, xong đâu đấy, cậu mới nói ra tâm nguyện của cô nhóc.

“… Nếu cô có gì chưa kịp nói, có thể nói với không khí xung quanh mình.”

“Nhất định cô bé sẽ nghe được.”

Cuối cùng, Lâm Phi Nhiên gõ thêm hai câu này.

Cậu không biết địa chỉ hòm thư điện tử của cô Trịnh, viết xong chỉ kiểm tra lại một lần, thấy không có vấn đề gì, liền ấn lưu lại.

Giờ nghỉ trưa hôm sau, Lâm Phi Nhiên trèo tường đi ra hàng photo, in cái ghi chú này ra. In xong, cậu lại in tên cô Trịnh lên một tờ A4 khác, sau đó dùng tờ A4 này làm thành một cái phong bì thư.

Buổi chiều, Lâm Phi Nhiên chọn một tiết học, thừa dịp văn phòng giáo viên khối 11 không có ai mà nhét phong thư này vào khe cửa.

Suốt mấy tiết học sau đó, cô Trịnh vẫn không xuất hiện, giờ tự học buổi tối đáng lẽ là của cô Trịnh nhưng thầy Vật lý lại lên lớp thay. Trong giờ tự học, Lâm Phi Nhiên mở con mắt âm dương nhìn quanh một vòng, song không thấy bóng dáng nhóc quỷ đâu cả, chẳng biết có phải đã theo cô Trịnh về nhà rồi không.

Cô Trịnh đã nhận được thư rồi… Lâm Phi Nhiên nghĩ, cũng không biết có tin hay là không, nhưng căn cứ vào tình huống hiện tại, chắc tới tám mươi phần trăm là đã tin. Nếu cô chỉ cho đó là một trò đùa dai thì sẽ không đến mức bỏ cả tiết tự học buổi tối, nhỉ?