Cờ Rồng Tay Máu

Chương 68: Tự đâm đầu vào lưới




Lúc ấy trời mới tảng sáng, sương mù còn chưa tan. Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương đi men theo con sông Mịch La nhanh như điện chớp, quần áo bay phất phới trước gió, người nhẹ nhàng như đi ở trên mây. Trông hai người không khác gì tiên nữ đang bay ở trên cung quảng vậy.

Trên bờ sông Mịch La có một miếng đất rộng chừng năm sáu mẩu tây, trên trồng toàn liễu, không khác gì một khu rừng liễu. Hai nàng đi tới nơi liền tiến thẳng vào trong rừng. Vì khinh công của hai nàng quá nhẹ nhàng, nên không thấy một cành liễu, một lá liễu nào rung động cả. Hai người đi được hơn hai mươi trượng, bỗng thấy một căn nhà lá xuất hiện ở trước mặt. Xung quanh căn nhà lá có hàng rào trúc bao vậy. Trong hàng rào trúc trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Đằng sau nhà lại có tiếng nước róc rách. Quả thật là yên tĩnh vô cùng. Tư Đồ Sương đưa mắt nhìn Phi Quỳnh, ngạc nhiên hỏi :

- Quỳnh tỷ, nơi đây là...

Phi Quỳnh mỉm cười đỡ lời :

- Ngu tỷ hay phiêu lưu ở trong bể người, lúc thì ở đông, lúc thì ở tây, không có một chỗ nào là yên hết. Nhưng tại sao phải ngủ đường ngủ chợ, vì thế mới phải ở các nơi xây dựng sẵn những ngôi nhà như thế này để nghỉ chân. Chắc Sương muội đang hoài nghi phải không?

Tư Đồ Sương gật đầu, cau mày lại vừa cười vừa đáp :

- Có thế thật! Tiểu muội hoài nghi lắm!

Phi Quỳnh vội hỏi lại :

- Sương muội nghi ngờ cái gì?

Tư Đồ Sương tủm tỉm đáp :

- Tiểu muội dám táo gan nói một câu. Chắc Quỳnh tỷ thể nào cũng phải có tâm sự gì riêng biệt?

Phi Quỳnh hơi giật mình một cái nhưng nàng vẫn làm ra vẻ trấn tĩnh, vừa cười vừa đáp :

- Ngu tỷ là một ca kỷ thì còn có ẩn tình gì nữa? Sương muội hoài nghi như thế thì quả thật cũng hơi...

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :

- Tuy tiểu muội không dám ước đoán bừa, nhưng tự tin đôi mắt của mình không đến nổi kém cỏi quá. Vậy Quỳnh tỷ không nên giấu diếm.

Nàng giơ tay ra bẻ một cành liễu, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng vào mặt Phi Quỳnh và nói tiếp :

- Quỳnh tỷ là người trời chứ đâu phải là một ca kỷ như Quỳnh tỷ vừa nói. Với thanh sắc nghệ của Quỳnh tỷ thì thiếu gì chỗ ở đường hoàng như đình đài, lầu các, hà tất phải ở chỗ vắng vẻ và giản dị như thế này? Tư Đồ Sương tôi cũng là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, võ nghệ không kém gì các chưởng môn của các môn phái, ngày thường rất tự phụ mà cũng không dám so sánh với Quỳnh tỷ. Chỉ nói mấy nữ tỳ của Quỳnh tỷ cũng đủ làm cho tiểu muội phải hổ thẹn rồi, nên tiểu muội mới táo bạo mà quyết đoán như thế, Quỳnh tỷ cho lời nói của tiểu muội ra sao?

Mặt biến sắc luôn luôn, Phi Quỳnh cúi đầu xuống, chẳng nói chẳng rằng. Một hồi lâu nàng mới ngửng đầu nhìn Tư Đồ Sương mỉm cười trả lời :

- Sương muội có đôi mắt rất sành. Quả thật ngu tỷ có rất nhiều chỗ sơ hở nên không dám cải và cũng không dám phủ nhận.

Nói tới đó, nàng hơi gật đầu nói tiếp :

- Quả ngu tỷ có ẩn tình riêng thật, nhưng không phải cố ý giấu Sương muội, và cũng không phải không thể nói cho người ta biết được. Nhưng bây giờ chưa tới lúc nói ra đấy thôi, chờ tới lúc ấy Sương muội sẽ biết rõ ngay. Và mong Sương muội lượng thứ cho nỗi khổ tâm của ngu tỷ.

Không đợi chờ nàng ta nói dứt, Tư Đồ Sương đã vội đỡ lời :

- Quỳnh tỷ khỏi cần quan tâm đến vấn đề đó. Tiểu muội không biết gì, chỉ biết tôn kính Quỳnh tỷ như một vị tiên nữ thôi chứ tiểu muội cũng chả cần muốn biết gì hơn nữa.

Hai người vừa nói vừa đi vào trong căn nhà ấy.

Căn nhà lá đó rất ngăn nắp, có ba buồng, hai ngoài một trong. Bàn ghế đều là bằng trúc và sạch sẽ đến nổi không có một tí bụi nào.

Vừa bước chân vào tới trong khách sảnh, Tư Đồ Sương đã cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Hai căn kia đều có mành trúc để che nhưng vẫn có thể trông thấy rõ đồ đạc bày ở bên trong. Nàng đã nhận ra được một căn là phòng ngủ của Phi Quỳnh, một bên là phòng ngủ của bọn nữ tỳ.

Tư Đồ Sương bỗng lên tiếng hỏi :

- Quỳnh tỷ...

Hình như Phi Quỳnh đã biết nàng muốn hỏi gì, vội đỡ lời :

- Chị em Song Thành có việc bận chưa về kịp, mời Sương muội ngồi chơi.

Hai người vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy có tiếng rú kêu rất thánh thót và rất ngắn ở đằng xa vọng tới.

Tư Đồ Sương đang ngẩn người ra thì Phi Quỳnh đã đứng dậy cười khẩy và nói :

- Quả nhiên ta đoán không sai. Quân nham hiểm thật, Sương muội hãy ngồi chơi, ngu tỷ đi giây lát sẽ quay trở lại ngay.

Nói xong, nàng tiến thẳng vào trong nội thất. Tư Đồ Sương vừa ngẩn người ra thì đã mất dạng Phi Quỳnh rồi. Nàng định đi theo xem sao nhưng thấy Phi Quỳnh trước khi đi đã dặn bảo như vậy nên nàng đành phải nán đợi chờ.

Tư Đồ Sương vừa ngồi xuống thì lại sực nghĩ tới một việc khác. Đó là vừa rồi nàng đã nghe thấy có tiếng rú từ phía Động Đình hồ vọng tới, sao Phi Quỳnh không chạy ra ngoài cửa mà lại tiến vào trong nội thất như thế?

Nàng nghĩ mãi mà cũng không sao nghĩ ra được nguyên nhân nên nàng thắc mắc khôn tả. Nhất là từ lúc Phi Quỳnh vào trong nội thất đến giờ nàng không nghe thấy bên trong có tiếng động gì hết.

Nàng vội đứng dậy vén tấm màn trúc lên xem, mới hay trong phòng chỉ có mùi thơm phảng phất chứ không thấy tăm tích của Phi Quỳnh đâu nữa.

Gần nhau như thế mà trong nháy mắt Phi Quỳnh đã đi mất dạng, Tư Đồ Sương không hay biết một tí gì. Dù sao nàng cũng là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, tình cảnh này không làm cho nàng hổ thẹn sao được?

Lúc ấy nàng bỗng cảm thấy cánh cửa sổ ở trong phòng hở mới vỡ lẽ. Nhưng nàng vẫn còn hoài nghi. Tại sao có cửa không đi mà Phi Quỳnh lại vào trong nội thất, nhảy qua cửa sổ mà đi như thế?

Tư Đồ Sương ngẫm nghĩ giây lát, rồi cũng mở cửa sổ phi thân ra bên ngoài đi luôn.

Trên một bãi đất rộng ở dưới chân núi đang có một trận đấu rất ác liệt.

Trận đấu ấy là do bốn nam bốn nữ đang đấu tay đôi với nhau. Bên nam là bốn ông già mặc áo gấm, mặt mũi vừa xấu xí vừa hung ác.

Còn bốn nữ là bốn thiếu nữ rất xinh đẹp. Võ công cây bốn nàng này huyền ảo và lợi hại hơn kẻ địch, nhưng nội lực lại hơi kém một chút. Vì thế, tha hồ bốn nàng hò hét, tấn công mạnh đến đâu mà cũng không sai hạ nổi kẻ địch.

Bốn ông già áo gấm chân tay đã cuống quít nhưng chỉ thủ thôi chứ không dám phản công, không hiểu họ không đủ sức phản công hay là có ý muốn làm tiêu hao nội lực của đối thủ.

Đột nhiên có tiếng cười khẩy và nói :

- Lão Tứ, ngươi có lòng thương hoa tiếc ngọc thì cũng nên tới một mực độ nào thôi.

Rõ ràng bốn con nhãi này thể nào cũng có người đỡ đầu, có ý muốn kéo dài thời gian. Nếu lão Tứ không để cho lão Nhị hạ sát thủ, tặng cho chúng mấy mũi trích, chỉ e...

Lại có tiếng cười khì, một ông già gầy gò bé nhỏ đang đấu với thiếu nữ áo màu tía vừa cười vừa đáp :

- Xưa nay anh em chúng ta đều có tài giáng long phục hổ. Hôm nay tại sao lão Đại lại sợ sệt đến như thế? Dù sau lưng chúng có người đỡ đầu đi chăng nữa cũng chỉ là kẻ thuộc hạng nhất là cùng thì việc gì mà phải sợ? Mỗ đoán chắc người đỡ đầu cgo chúng lại còn hơn bốn hoa non này nhiều. Xưa nay vẫn có tính thương hoa tiếc ngọc, khi nào mỗ lại chịu trông thấy những tấm thân ngọc ngà này mà bị tiêu hồn thiệt cốt thì mỗ đành lòng sao được?

Bốn thiếu nữ nghe thấy hai ông già đối đáp với nhau như vậy đều tức giận đến mắt nổ lửa, nhất là thiếu nữ áo xanh đối địch với ông già cao lớn. Nàng giận dữ quát mắng :

- Bốn lão quỷ chết đến nơi mà vẫn còn dám nói khoác, các ngươi tưởng chị em chúng ta không bắt nổi các ngươi hay sao? Chỉ vì chúng ta chưa được lệnh đấy thôi!

Cô nương của chúng ta sắp tới nơi rồi, lúc ấy các ngươi lại chả quỳ xuống đất xin tha ngay.

Ông già gầy gò vội đỡ lời :

- Lão Đại nghe thấy chưa? Tỳ nữ đẹp thế này, chủ nhân ắt phải đẹp hơn nhiều nên mỗ đành thúc thủ chịu trói, ngã vào trong trận phấn son chứ không chịu để cho lão Nhị sử dụng mấy mũi trích.

Nói xong y ngửng mặt lên, cười vẻ đắc chí.

Y vừa ngửng mặt cười, bốn thiếu nữ giận dữ chưa kịp lên tiếng mắng chửi, ba ông già cao lớn cũng đang định lên tiếng nói thì đã có tiếng cười rất lạnh lùng, rất khẽ nhưng khi lọt vào tai các người thì lại không khác gì tiếng sấm nổi lên vậy.

Bốn ông già nọ liền biến sắc mặt và giật mình đến thót một cái, vội ngưng tay lui về phía sau, trố mắt lên nhìn bốn xung quanh. Còn bốn thiếu nữ cũng ngừng tay, mặt không còn tức giận như trước và đều cung kính đứng nghiêm.

Đôi bên vừa ngừng tay đấu thì một giọng lạnh như băng đã nổi lên và nói rằng :

- Các ngươi bẻm mồm bẻm mép như thế lại càng phải chịu thêm một tội nữa.

Chết đến nơi, kể ra gan của các ngươi cũng táo bạo thật.

Giọng nói ấy có vẻ quen thuộc lắm, nhất thời không nghĩ ra được là ai nhưng ông già cao lớn đã cảm thấy trống ngực đập rất mạnh, chưa kịp lên tiếng nói thì ông già gầy gò bé nhỏ đã cười khì và nói trước :

- Cổ nhân đã nói, chết dưới gốc hoa mẫu đơn dù làm ma cũng phong lưu. Mỹ sắc ở trước mặt ai mà chả phong lưu, sao lại bảo anh em lão phu là táo bạo? Gan sắt có thể tày trời...

Tiếng cười lanh lảnh chợt nổi lên khiến ai cũng phải hoảng sợ nên ông già gầy gò vừa nói tới đó đã phải ngắt lời ngay. Người nọ cười xong lại còn lạnh lùng nói tiếp :

- Quân không biết sống chết là gì. Nếu không phải ngươi còn có một chút giá trị thì ta sẽ cho ngươi chết ngay tại chỗ. Ngươi lại còn dám táo gan tày trời như thế và lúc này nơi đây ăn nói một cách vô lễ phép...

Ông già gầy gò nghe nói giật mình đến thót một cái, đột nhiên thét lớn, mắt lộ hung quang, lớn tiếng át giọng rằng :

- Phong nguyệt cổ kim, năm hồ bốn bể, tha hồ lão phu ngao du, huống hồ là nơi Động Đình này. Lúc này, nơi đây, tại sao anh em lão phu lại không có quyền tới?

Giọng lạnh lùng ở trong bóng tối lại trả lời :

- Ngươi khỏi cần phải nói bướng. Ta cũng chả cần phải nói nhiều để giải thích làm chi. Các ngươi đã làm những việc gì tất nhiên các ngươi phải hiểu.

Mấy lời nói tầm thường ấy không khác gì cái búa nặng nghìn cân đánh trúng vào trái tim của bốn ông già kia nên tên nào tên nấy đều giật mình đến thót một cái, khiến bọn chúng bốn người đều phải lui về phía sau một bước. Nhất là ông già gầy gò mặt càng lộ vẻ hung tợn, nhưng gượng trấn tĩnh và lạnh lùng đáp :

- Các hạ là ai?

Người trong bóng tối vừa cười vừa đáp :

- Ngươi với ta thì chưa gặp nhau bao giờ, nhưng còn ba vị kia thì không lạ gì ta.

Mới cách biệt ở trên đường Đái Vân có mấy tháng...

Vừa nghe nói tới đó, bốn ông già đã biết nàng ta là ai, đều hoảng sợ đến hồn siêu phách lạc, vội đưa mắt ra hiệu cho nhau đào tẩu, nhưng chưa kịp xê dịch thì bốn thiếu nữ tuyệt sắc đã nhanh nhẹn chiếm bốn phương, đứng yên, bao vây bọn chúng vào giữa.

Lúc ấy lại có tiếng cười lanh lảnh nổi lên. Một người mặc áo bào đen, mặt che bằng miếng lụa đen, từ ở lưng chừng núi nhẹ nhàng phi thân xuống. Chỉ thấy hai tay áo rộng của nàng phất phới trước gió, thì ra nàng đã giở khinh công rất hiếm có trong vũ nội là Đạp Không Ngự Hư.

Thì ra người áo đen này đã tự nhận là Long Phan lệnh chủ, chỉ trong nháy mắt đã tiến tới trước mặt bốn ông già kia, vừa nói :

- Hôm qua ở hồ Động Đình các phái đột nhiên trấn động, ta đoán ngay thế nào cũng có nguyên nhân gì? Quả nhiên là các vị đã giở trò quỷ. Lần này các vị sẽ không còn may mắn như thế nữa đâu. Các người muốn ta ra tay hay là tự động bỏ mặt nạ ra?

Trong khi nói những lời nói đó thì nàng ta đã đi tới chỗ cách bốn ông già nọ chừng một trượng mới ngừng chân lại đưa mắt nhìn bốn thiếu nữ nọ một cái rồi phất tay áo ra hiệu nói tiếp :

- Cá đã nằm trên thớt, các ngươi hà tất phải hồi hộp như thế, hãy lui về phía sau đã.

Bón thiếu nữ vâng lời lui về phía sau ngay. Nhưng bốn ông già nọ rất giảo hoạt, vẫn ngấm ngầm vận công để chuẩn bị ra tay.

Bốn ông già áo bào gấm tuy đã khiếp sợ thiếu nữ áo đen tự nhận là Long Phan lệnh chủ, có võ công cao tuyệt và từ khi người áo đen hiện thân đến giờ, chúng hoảng sợ đến im thin thít. Nhưng dù sao chúng là nhân vật nổi tiếng lâu năm, tất nhiên không khi nào chúng lại chịu thúc thủ ở trước mặt một nữ lưu, huống hồ bộ mặt thực của chúng không thể nào để cho người khác trông thấy được.

Bốn ông già ấy vừa độc ác, vừa giảo hoạt, lại khôn ngoan đầy mưu kế, thấy tình thế bất lợi như vậy đã quyết tâm liều mạng một phen nên mắt của chúng cứ nhìn ngược nhìn xuôi để nghĩ cách thoát thân. Nhưng chúng cũng biết đúng như lời của người áo đen vừa nói, ngày hôm nay không thể nào được may mắn như ngày nọ đâu.

Không riêng gì người mà cầm thú cũng thế, ai mà chả muốn được sống còn, huống hồ là bốn ông già giảo hoạt này?

Người áo đen thấy ông già đứng đờ người ra, chẳng nói chẳng rằng, nhưng thái độ và tâm sự của chúng ra sao, không thể nào thoát khỏi đôi mắt sắc bén của nàng ta.

Vì thế, nàng lại tủm tỉm cười và nói tiếp :

- Ta lại nói cho các ngươi biết thêm một câu này. Ta đã nói rồi, vì ta còn phải dùng tới các ngươi nên hiện giờ ta không muốn để cho các ngươi chết ngay tại chỗ.

Nhưng nếu các ngươi muốn may mắn thoát chết thì đừng có trách ta thay đổi ý định.

Các ngươi tưởng liều mạng là có thể thoát được tai ách hay sao? Nhưng càng thế các ngươi lại càng chóng chết thêm. Ta phải nói trước như thế này là để các ngươi khỏi bảo ta thị hà hiếp người và tự nuốt lời nói.

Lời nói của nàng rất nhẹ nhàng dễ nghe nhưng khi lọt vào tai của bốn ông già thì không khác gì bốn chậu nước lạnh đổ xuống đầu chúng.

Ông già gầy gò đảo tròn mắt hung ác một vòng rồi cười khì đỡ lời :

- Tài của anh em lão phu không bằng người, còn biết nói năng ra làm sao? Đi sa một bước dở mới bị thua cho người. Anh em lão phu đành cam chịu thua. Nhưng thiết nghĩ, chúng ta đôi bên xưa nay không có thù oán gì với nhau cả, hà tất người lại dồn ép anh em lão phu đi vào con đường cùng.

- Câm mồm! Thất phu vô sĩ thật! Thế mà ngươi còn dám mở mồm ra nói. Trộm tên hiệu của ta, hủy danh dự của ta, mượn dao giết người, di họa Giang Đông, định làm ngư ông ngồi giữa hưởng lợi, dụng tâm của các người độc ác như thế không đáng chết hay sao?

Lời của nàng nói câu nào cũng như những lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của bốn ông già nọ. Nhưng ông già gầy gò vẫn gượng cười hỏi :

- Nghe lời nói của người thì có phải người định giết chết anh em lão phu mới hả dạ đấy không?

Người áo đen cười khẩy đáp :

- Giết ngươi chỉ làm nhơ bẩn tay của ta thôi. Ta hãy giao các ngươi cho một người trước, vạch rõ âm mưu của các ngươi ra để người đó khỏi hiểu lầm ta. Ta tin chắc người ấy sẽ có cách xử trí với các ngươi.

Bốn ông già đó lại giật mình đến thót một cái và toát mồ hôi lạnh ra. Chúng đã tưởng tượng ra được sẽ bị kết quả như thế nào rồi.

Ông già gầy gò lại cười khì nói tiếp :

- Người khôn khéo tính toán lắm, nhưng chỉ e không được toại nguyện thôi.

Người áo đen lại ngửng mặt lên trời, cất tiếng cười lanh lảnh nói tiếp :

- Đom đóm cứ đòi tị ánh sáng với trăng, ếch dưới đáy giếng không biết trời cao đất dày như thế nào. Nói thật cho các ngươi biết, tài ba của các ngươi ở trước mặt ta chỉ là mấy miếng võ đuổi gà thôi. Ta muốn làm gì các ngươi thật dễ như trở bàn tay. Nếu các ngươi không tin, tốt hơn hết cứ ra tay thử xem.

Ông già gầy gò giảo hoạt khẽ lắc đầu, cười khẩy đáp :

- Khỏi cần phải thử thách gì cả. Cổ nhân đã nói: Song chưởng khó địch bốn tay. Anh hùng không chống nổi người nhiều. Các người năm, chúng ta bốn, anh em lão phu đành chịu thua vậy.

Người nọ nhìn mặt y, tủm tỉm cười và đỡ lời :

- Ngươi khôn ngoan giảo hoạt thật! Đáng phục lắm! Nhưng ngươi khỏi cần phải nói khích như thế. Có bao giờ ta thị nhiều người đâu!

Nói tới đó nàng bảo bốn thiếu nữ kia rằng :

- Các ngươi hãy lui ra xa một chút, nếu không được lệnh của ta thì không ai được ra tay hết.

Bọn thiếu nữ nọ không dám nói nhiều, nhưng họ chỉ biết một mình chủ nhân của mình cũng dư sức đối phó bốn ông già kia rồi, nên cả bốn đều vâng lời lui ra ngoài xa năm trượng.

Ông già gầy gò thấy địch thủ đã trúng kế của mình, đang hớn hở mừng thầm thì người áo đen đã cười khẩy nói tiếp :

- Ta chỉ hạn chế người của ta thôi chứ ta không hạn chế người khác. Muốn một đấu với một hay mấy người đấu một cũng được, tùy ý các ngươi. Muốn để cho các ngươi tâm phục khẩu phục và thua một cách cam tâm, chết cũng yên trí nhắm mắt, ta vui lòng giúp các ngươi để các ngươi khỏi cần phải nghĩ mưu kế gì cả. Bây giờ ta đứng ở đây, tốt hơn hết bốn người cứ xông lên một lúc, chỉ hạn trong trăm hiệp thôi, như người nào khiến được ta xê dịch nửa bước hay đụng được tà áo của ta thì hôm nay kể như các ngươi đã rất may mắn, ta sẽ tha cho các ngươi đi hết. Bằng không các ngươi phải ngoan ngoãn để cho ta trói, vậy các ngươi nghĩ sao?

Lời nói của nàng nọ thật không khác gì như khiến kẻ tử tù được đại xá nên bốn ông già đều mừng rỡ như điên khùng. Nhưng ông già gầy gò vẫn lên tiếng hỏi :

- Người nói như thế không cảm thấy đối với mình đặc biệt rộng rãi và đối với người quá khắc khe hay sao?

Người áo đen cười ha hả đáp :

- Ngươi thật không biết điều chút nào. Theo ý kiến của ngươi thì ngươi muốn như thế nào? Nói đi!

Ông già gầy gò cười khẩy đáp :

- Vấn đề ấy giản dị lắm, nếu anh em lão phu thua thì tùy ý người muốn xử trí như thế nào cũng được. Trái lại, anh em lão phu được người nương tay cho thì không những người mà ngay cả bốn con nhỏ này cũng phải để cho anh em lão phu xử trí.

Người đàn bà áo đen đột nhiên lớn tiếng cười và đáp :

Người nói như vậy rất công bằng. Người trong võ lâm bao giờ cũng coi lời hứa nặng hơn cái chết. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nào ra tay nhé!

Nàng rất an nhàn, buông xuôi tay áo xuống, chẳng nói chẳng rằng, hình như không coi trọng vụ động cuộc sinh tử này vậy. Còn bốn ông già kia thì rất hí hửng, cười hi hí luôn mồm.

Quý vị thử nghĩ xem, người đàn bà áo đen ấy dù có võ công cái thế, công lực cao đến đâu cũng không thể nào thắng nổi bốn ông già cao thủ hạng nhất trong vũ nội liên tay tấn công mà không bị xê dịch nửa bước hay bị người ta đụng chạm phải vạt áo. Việc này quả thật rất khó, không ai dám tin là nàng có thể thắng cuộc.

Bốn ông già nọ cũng tự biết muốn thắng được đối phương không khác gì người si nói chuyện mơ. Nhưng bây giờ đối phương lại thách thức quý hồ đẩy được đối phương lùi nửa bước và rờ vào được một góc vạt áo thì chuyện ấy không khó khăn gì hết. Vả lại chúng đã yên trí là không còn hy vọng gì sống sót nay bỗng có dịp may như vậy chúng không mừng rỡ sao được? Suýt tí nữa thì chúng còn nhảy nhót nữa là khác.

Nói đi thì phải nói lại, tất nhiên người đàn bà áo đen đó phải biết rõ bốn ông già này nham hiểm giảo hoạt, độc ác và hung tàn như thế nào rồi! Nếu nàng không nắm chắc phần thắng thì khi nào nàng lại chịu đánh cuộc một cách nguy hiểm và liên quan đến sự sinh tử vinh nhục như thế?

Bốn ông già mừng thầm, nhưng không kém gì cảnh giác. Lúc này chúng tựa như đi ở trên mặt hồ đóng băng, chỉ trượt chân một cái là không những bị chết chóc mà còn mưu mô của chúng đã tốn công xây dựng bấy lâu nay cũng sẽ tan rã hết.

Lúc ấy trong rừng núi cạnh cái ao nhất thời tịch mịch một cách rất kinh khủng khiến ai cũng phải hoảng sợ và hồi hộp vô cùng.

Bốn ông già nọ vẻ mặt rất nghiêm nghị, tám con mắt lộ hung quang nhìn cả vào thân hình rất xinh đẹp của người đàn bà áo đen. Vẻ mặt của chúng rất phức tạp, có vẻ vừa hung tàn, vừa đắc chí, vừa giận dữ và còn có cả hãi sợ nữa. Chúng rất thận trọng song chưởng giơ lên trước ngực, tiến từng bước một tới gần người đàn bà áo đen.

Bước đi của chúng nặng hơn nghìn cân mà lại rất chậm chạp, mỗi bước chân của chúng đi trên cát đá cứng rắn mà vết chân của chúng in sâu vào mặt đất những ba phân, tựa dùng dao cắt vậy, đủ thấy chúng đang vận hết công lực ra để chuẩn bị tấn công.

Hiện giờ chúng đang bước vào con đường sống hay là đi vào con đường chết?

Sống hay chết đều trông mong vào thế công của chúng liên tay tấn công.

Trái lại, người áo đen trông thấy rất an nhàn, chẳng nói chẳng rằng, vẫn đứng yên tại chỗ, không khác gì một tượng đá vậy. Tuy mặt có miếng vải che lấp, không trông thấy mặt xấu đẹp ra sao, nhưng chỉ trông hình dáng của nàng, ai cũng có thể biết được nàng là một người rất đẹp.

Bốn ông già đi tới chỗ cách nàng một trượng thì ngừng chân lại, cũng chẳng nói chẳng rằng và cũng không cử động.

Không khí biến thành càng nặng nề, càng tịch mịch và càng hồi hộp thêm.

Nhưng ai cũng biết sắp có một trận phong ba bảo táp nổi lên và thể nào cũng kinh thiên động địa chứ không sai?

Trong lúc ba ông già kia đưa mắt ra hiệu để chuẩn bị tấn công thì ông già gầy gò bỗng giơ tay lên, khẽ quát bảo :

- Hãy khoan!

Ba ông già nọ nghe nói đều ngẩn người ra, vội ngưng tay lại.

Ông già gầy gò mỉm cười hỏi người áo đen tiếp :

- Trước khi tấn công, lão phu sực nghĩ tới một việc, nên muốn trước khi chưa phân thắng bại và chưa phân biệt sinh tử, lão phu muốn xin người giải thích cho nghi vấn này, không biết người có nhận lời không?

Người áo đen lạnh lùng hỏi lại :

- Có cần lắm không?

- Quan trọng lắm.

- Được, nói mau, ta sẽ trả lời cho.

Ông già gầy gò cười khì một tiếng mới hỏi tiếp :

- Anh em lão phu đã bị thương dưới Lan Hoa chỉ của người, theo chỗ lão phu biết thì Lan Hoa chỉ đã thất truyền hơn hai mươi năm nay, mà khắp thiên hạ chỉ có một người biết pho chỉ công ấy thôi. Chả lẽ người là môn hạ của Đổng Đà Tử chăng?

Người đàn bà áo đen giật mình đến thót một cái, nhưng lại trấn tĩnh ngay lạnh lùng đáp :

- Ngươi hiểu biết khá nhiều đấy, hà tất còn phải hỏi như thế làm chi?

Bốn ông già nghe thấy thế thần sắc bỗng biến đổi, thân hình hơi run run một hồi, đủ thấy chúng khích động như thế nào! Tất cả những sợi tóc trắng ở trên đầu đều dựng ngược hết, mắt càng lộ hung quang, mặt càng dữ dội thêm rồi bỗng cất tiếng cười the thé và đang định ra tay tấn công.

Người áo đen bỗng quát bảo :

- Hãy khoan!

Tiếng nói của nàng không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm cho bốn ông già phải đinh tai nhức óc, và cùng ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn.

Người áo đen tủm tỉm cười và nói tiếp :

- Việc gì các người phải hồi hộp như thế? Các ngươi đã hỏi ta rồi thì ta cũng muốn hỏi lại các ngươi điều này. Giả sư bình sinh ít lai vãng với người đời, vả lại đã quy ẩn hơn hai mươi năm. Lan Hoa chỉ là một pho võ công hiếm thấy trong võ lâm, sao các ngươi lại nhận ra được?

Ông già gầy gò ngẩn người ra giây lát, rồi cười giảo hoạt và đáp :

- Người hà tất phải hỏi như vậy. Quý hồ người thắng được trận đấu này thì hỏi gì mà anh em lão phu chả phải nói.

Nàng nọ nhìn thẳng vào mặt ông già gầy gò và đỡ lời :

- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Nếu vậy xin mời...

Thấy nàng đang nói chuyện, ông già gầy gò đang lúc nàng phân thần, không khi nào lại chịu bỏ lở dịp may, cười khì một tiếng, rồi đột nhiên quát lớn :

- Lão phu xin tuân lệnh.

Y vừa nói vừa xông lên, nhanh như điện chớp, tay phải chìa thẳng, hai ngón điểm vào Tướng Đài huyệt, còn tay trái chìa năm ngón như năm cái móc nhằm yết hầu của nàng nọ chộp tới.

Một thế hai thức ấy của y quả thật ác độc, tay phải của y trông rất nhẹ nhàng, và tay trái thì mạnh vô cùng, nhưng sự thực năm ngón tay trái của y định bóp cổ họng đó là thế hư, còn hai ngón tay bên tay phải mới là thế thực. Y đã giở Kim Cương chỉ lực ra và sử dụng tới tám thành công lực. Nếu để cho y điểm trúng thì không còn hy vọng gì sống sót.

Ngờ đâu, y ra tay vừa nhanh vừa độc ác như thế mà lại gặp phải nữ sát tinh có võ học cao siêu hơn y nhiều, nên y vừa cử động một chút thì nàng nọ đã cười khanh khách nói tiếp :

- Tay chân của các hạ nhanh thật, đáng kính phục lắm. Nhưng gặp phải ta, trái lại, ta còn hiềm độc ác của các hạ quá chậm chạp.

Nàng vừa nói dứt thì tay của đối phương cũng vừa tấn công tới. Chỉ thấy nàng hơi xoay người một cái đã tránh thoát được thế tấn công chí mạng kia, thực là chỉ sai nhau có một sợi tóc thôi, nguy hiểm không thể nào tưởng tượng được.

Ông già gầy gò có phải là tay tầm thường đâu, lại phất hai tay áo như hai con rắn, nhằm Kiên Tĩnh huyệt của đối phương quật xuống. Đồng thời ba ông già nọ cũng lẳng lặng xông tới tấn công vào các nơi đại huyệt của nàng áo đen một lúc. Chỉ, chưởng bay múa làm tối tăm cả trời đất, quả thật lợi hại vô cùng, khiến người ta không biết đâu mà đề phòng.

Nhưng nàng áo đen chỉ cười khanh khách và uốn éo người mấy cái rất ung dung tránh được hết thế công của bốn kẻ địch ở bốn mặt tấn công tới một lúc.

Bốn ông già nổi danh lâu năm, có bao giờ thấy một thân pháp kỳ tuyệt đến như thế, nên cả bốn đều giật mình đến thót một cái, vội thâu tay lui bước và đứng đờ người ra như tượng gỗ vậy...

Nàng nọ lại cười khì một tiếng và hỏi :

- Thế nào? Với tài ba sở trường của ta liệu có chống đỡ nổi trăm hiệp của bốn vị liên tay không?

Ông già gầy gò cười khì đáp :

- Mới có mười hiệp, còn những chín mươi hiệp nữa, người chớ có nên tự phụ như thế vội.

Nàng áo đen lại tủm tỉm cười nói tiếp :

- Thật là các ngươi chưa tới đáy sông Hoàng Hà vẫn chưa biết cái chết là gì.

Người ta chỉ còn xem xét một thế cũng đủ biết rõ rồi, chứ việc gì mà phải đợi chờ đấu hết trăm hiệp. Thôi được, nói nhiều vô ích, các người cứ việc tiếp tra tay thử thách đi.

Bốn ông già nọ có bao giờ bị một người trẻ tuổi hơn mình nói khoác như thế đâu nên chúng vừa hổ thẹn, vừa tức giận, đồng thanh quát lớn một tiếng, lại xông lên tấn công tiếp. Nhất thời chưởng phong kình khí ở bốn mặt dồn tới, cát đá bay mù mịt, đủ thấy thế công của chúng lợi hại như thế nào?

Chỉ trong chớp mắt đã được bốn chục hiệp. Bốn ông già càng đấu càng hoảng sợ, càng đấu càng nản chí nhưng tính hung ác của chúng cũng nổi lên tức giận tột độ nên chúng không khác gì điên khùng, và tiếng rú kêu của chúng càng kêu càng khó nghe.

Thì ra chúng đã giở hết tuyệt học ra đấu liên tiếp mấy chục hiệp, tên nào tên nấy đã bắt đầu đổ mồ hôi ra như tắm, trái lại đối phương vẫn ung dung tránh né hết những thế công lợi hại ấy mà chân nàng không hề xê dịch một ly một tí nào, tay của chúng cũng không hề đánh chạm nổi tà áo của nàng.

Có một điều càng làm cho bốn ông già hoảng sợ đến mất hết hồn vía mà toát mồ hôi lạnh ra là chưởng và chỉ của chúng rõ ràng đã đánh trúng người của đối phương dù đối phương có ứng biến nhanh đến đâu cũng không thể nào tránh thoát khỏi.

Nhưng không hiểu tại sao tay của chúng sắp đụng vào da thịt của nàng nọ thì nơi đó tự dưng lép hẵn khiến chưởng và chỉ có chúng đều thiếu có một ly một tí thôi, vẫn không đụng được nổi, như vậy chàng không hãi sợ sao được?

Đấu được tám mươi hiệp rồi, nàng áo đen vừa cười vừa lớn tiếng nói :

- Các ngươi đừng có mãi xem mà quên cả đếm được bao nhiêu hiệp hiểu chưa?

Trong bốn thiếu nữ tuyệt sắc đứng quanh đó, người mặc áo trắng với giọng rất thánh thót liền cất to tiếng đếm :

- Tám mươi ba, tám mươi tư... tám mươi chín... chín mươi mốt...

Sắp sửa tới con số một trăm hiệp rồi mà bốn ông già vẫn không sao thắng nổi nửa thế, gang bàn tay của chúng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh ra rồi.

Thiếu nữ áo trắng vẫn tiếp tục đếm :

- Chín mươi ba... chín mươi tư... chín mươi bảy... chín mươi chín...

Sắp tới một trăm hiệp, nàng áo đen mới há miệng, chưa kịp nói thì ông già gầy gò đã đột nhiên rú lên một tiếng thật dài, cả bốn cùng rút lui. Nàng thấy thế đang ngẩn người ra thì bốn ông già đã đồng thanh cười the thé, thân hình nhanh như điện chớp, lại xông lên tới chỗ cách năm thước, đã giơ chưởng lên dồn kình khí cương phong tới, không khác gì thiên quân vạn mã, thật là oai mãnh tuyệt đỉnh.

Đây là chúng trổ cạn láng, dồn hết sức bình sinh ra, nghĩa là chúng đã giở tới mười hai thành công lực ra tấn công thế chót này.

Hợp mười hai thành chân lực của bốn người tấn công thế đó, thật là núi cũng bị lở, huống hồ đối phương lại là một thiếu nữ với một tấm thân bằng xác thịt, trông rất ẻo lả thì chịu đựng sao nổi?

Hiển nhiên bốn ông già ấy định giở toàn lực ra tấn công thế đó để hòng đẩy được nàng áo đen lui nửa bước. Nói ra thì thật tội nghiệp, xưa nay thế công của chúng có thể bài sơn đảo hải mà bây giờ chúng chỉ mong đẩy được người ta lui nửa bước thôi.

Đó là một tia hy vọng một đường sống cuối cùng.