Cớ Sao Lại Tương Phùng

Chương 13: 13: Không Còn Gì Nữa





Nguyệt Yên không nói thêm được gì nữa, cúi mặt đứng dậy rồi bỏ đi lên lầu.

Cửa phòng vừa đóng, cũng là lúc những giọt nước mắt rơi đầy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Những uất ức và đau khổ này, có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được ngoại trừ cô cả.

Một mình cô chịu đựng, suy cho cùng là vì thứ gì chứ?
...
"Cha cậu đang giục cậu tìm mối hôn sự khác.

Cậu nghĩ sao?"
Cụ Lăng ngồi trên ghế uống trà, nét mặt nghiêm nghị nói chuyện với Hi Vũ.

Đã hai tuần sau khi đuổi anh ra khỏi nhà, ông mới gọi anh về để bàn chuyện.

Lăng gia đã vững mạnh như vậy, những lí do nào đưa ra cho yêu cầu này nghe cũng đều vô lí cả.

Anh đương nhiên không đồng ý, dù có ra sao cũng không.

Chỉ tiếc là quyền hành là do anh quản, nhưng tuyệt đối không thuộc về anh.

Ngày nào nó còn đứng tên của Lăng lão gia, ngày đó anh cũng giống như một người làm công ăn lương trong nhà.

"Con không biết."
"Chuyện gì cậu cũng không biết? Cậu tính để gia sản của Lăng gia sau này đều xung vào quỹ từ thiện à?"

Hi Vũ rơi vào trầm tư.

Mặc dù nói Lăng gia vững chắc, nhưng về phần đầu tư chứng khoán vẫn gặp một số trục trặc.

Vì lĩnh vực này, gia đình anh chỉ mới bắt đầu gia nhập, cần tìm một đối tác lâu dài.

Lăng lão gia có nhắc đến một người có thể giúp được, vừa hay họ có một cô con gái vừa du học ở Anh trở về.

"Dù có thế nào, thì tôi cũng chỉ xem mỗi mình Nguyệt Yên là cháu dâu."
"Vậy con sẽ xem mắt cô gái đó."
Hi Vũ nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt ông nội mình, khiến ông trố mắt nhìn mà cứng họng.
"Cậu..."
Con người anh quả thật rất khó đoán, dù là người thân nhất với anh và luôn bên cạnh anh từ nhỏ như ông nội cũng khó nhìn ra được.

Ông thương con dâu, vậy nên khi mẹ anh mất ông đã rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi cha anh tìm một người vợ mới.

Bây giờ chuyện này lại xảy ra với cháu dâu của ông rồi.

Trở về phòng làm việc.
Hi Vũ lập tức ngồi xuống thở ra một hơi nặng nề.

Anh ném áo khoác qua bên giường, bật nắp chai rượu ra rồi rót đầy ly.

"Thiếu gia! Cậu định đi xem mắt cô gái đó thật sao ạ?"
Anh gật đầu.

Mạc Ngôn cũng trở nên im lặng không nói gì.

Anh ta nhìn ra được tâm trạng không tốt của Hi Vũ, nhưng không biết nên an ủi làm sao.

Sống trong nhung lụa và tiền bạc, lại không thể làm những gì mình thật sự yêu thích.

Cảm giác này, còn khó chịu và dày vò hơn cả sống lang bạt ngoài đường.
"Điều tra thông tin của cô ta.

Nếu được, hai ngày nữa hẹn gặp."
Anh nói rồi uống cạn một hơi.

Cả đêm đó, Hi Vũ chìm vào men rượu.

Lần đầu tiên anh uống nhiều thế này, đến mức không thể nào ngồi dậy nổi mà chỉ nằm dài trên giường.

Gương mặt nhạt nhoà của Nguyệt Yên hiện lên, như một giấc mơ khó với tới.


Chỉ cần anh có động thái khác lạ với cô, không biết chừng thế lực sau lưng anh sẽ giở ra trò gì.

Anh không muốn thử cũng không đủ can đảm để thử.

Suốt ba năm qua, giả vờ như vậy là đã quá đủ rồi.
Sáng hôm sau.
Mạc Ngôn sau khi tra ra được thông tin của cô gái kia cũng khá bất ngờ, vì gia thế của cô ta rất tốt, hơn nữa còn rất xứng với Hi Vũ.

Cô ta là con gái cưng của Vương gia, là người giỏi việc thương trường và có các thành tích nổi bật.

"Thiếu gia!"
Anh ta mang tài liệu tra được vào phòng tìm Hi Vũ, nhưng trong phòng ngoài áo khoác của anh nằm trên giường thì chẳng có ai.

Lúc này anh đã ra ngoài, cơn đau đầu vì uống rượu đêm qua vẫn còn dai dẳng không dứt.

Anh muốn dừng lại ở cửa hàng thức ăn nhanh một chút, muốn nhìn Nguyệt Yên làm việc.

Có điều, trong cửa hàng không có bóng dáng của cô, khiến anh lấy làm lạ.

Anh đi đến rồi đẩy cửa vào trong, hỏi ra thì mới biết hôm nay Nguyệt Yên xin nghỉ ốm.
Đã làm đến đổ bệnh rồi?
Hi Vũ lái xe đến trước cổng nhà của cô, nhưng chỉ đậu xe ở bên kia đường rồi hạ cửa kính xuống.

Anh ngã đầu ra ghế rồi lại nhìn vào bên trong.

Căn nhà này nhìn bề ngoài yên tĩnh, nhưng chỉ có cô mới biết rõ nó cô đơn và đau khổ nhường nào.
"Cút! Mày cút luôn đi!"
Một tiếng hét lớn của một người đàn bà khiến Hi Vũ phải chú ý.

Cửa nhà của Nguyệt Yên mở ra, cô Lan cầm theo va li đồ của cô ném ra ngoài đường, sau đó đẩy cô ngã ra đất.


Đêm qua Hiểu Anh về nhà trong tình trạng say xỉn, chỉ vì cô giận không cho cô ta vào nhà một chút mà khiến bà ta nổi trận lôi đình.

Trong mắt của cô Lan, con gái bà ta là nhất, còn con gái của người khác thì không ra gì.

Nguyệt Yên ngã xuống đường, hai tay trầy xước, nước mắt theo dòng rơi đầm đìa trên mặt.

"Hiểu Anh mà không nói thì tao cũng không biết gan mày lớn đến vậy.

Mày nghĩ mày là ai hả?"
Hi Vũ sững sờ.

Anh không ngờ cuộc sống này mới là cuộc sống thật đến phũ phàng của Nguyệt Yên.

Không có tình yêu, cũng không có tình thân.

Cô không phản bác lại cô ruột của mình bất kì câu nào, đột nhiên loạng choạng đứng dậy.

Anh mở cửa xe ra, lại nhìn thấy cô lao ra đường khi một chiếc xe khác vừa chạy đến.
"Cẩn thận!"
Nguyệt Yên được ôm vào lòng, sau đó cùng Hi Vũ ngã vào lề.

Cú ngã này, không hiểu sao lại ấm áp hơn lúc bị đẩy ngã xuống từ chính tay cô ruột của mình.