Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 72




Chuyển ngữ: Cỏ dại

Đồng Dao và Vũ Quân chỉ nhìn thấy những bó đuốc rực cháy, ai cũng không ngủ được. Nhưng ai mà biết được, nửa đêm khuya khoắt hoàng đế đột nhiên lại phái người tới truyền gọi bọn họ tới. Trong lòng Đồng Dao lo lắng.

“Yên tâm, ta hiểu tính tình huynh ấy”, Vũ Quân mỉm cười,” Đi thôi, đi thôi.”

“Vũ Quân, ngươi......”

“Đừng nói gì cả”, Vũ Quân kéo tay Đồng Dao khẽ hôn lên mu bàn tay cô: “ Là Vũ Quân tự nguyện, từ nay trở đi. Chỉ cần nàng muốn, bất kể là thứ gì, Vũ Quân cũng sẽ giúp nàng, nàng đừng chối bỏ ta. Chúng ta đi thôi…”

“Nhưng bệ hạ sẽ đồng ý sao?”

Vũ Quân mỉm cười: “Nàng không biết huynh ấy thôi, nhìn qua thì huynh ấy là một vị hoàng đế cương trực, bình tĩnh lạnh lẽo vô tình, nhưng thực ra đối với người dân mà nói, không thể có vị hoàng đế nào tốt bằng huynh ấy. Tuy miệng huynh ấy nói phải dùng sức mạnh quân sự để trấn áp, nhưng trên thực tế huynh ấy không làm được. Binh lính nhiều nhất cũng để giữ gìn trị an, không để dân chúng chạy ào vào cung mà thôi. Huynh ấy tuyệt đối sẽ không để có xô xát giữa binh lính và người dân, chứ đừng nói gì đến tấn công gây đổ máu.”

Đột nhiên Đồng Dao cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy, “Chúng ta làm vậy, có phải khiến cho bệ hạ khó xử.”

“Yên tâm, ta đã có diệu kế.”

Hai người tay trong tay, cùng đi vào phòng nghị sự. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bắc Minh Quân, cả hai đều khôn ngoan im lặng. Cùng chờ đợi Bắc Minh Quân lên tiếng.

“Ha ha, thật là người em trai tốt. Làm gì cũng rất tốt.” Trong lòng Bắc Minh Quân khó chịu, nhìn thấy ai thì mắng người đó: “Chỉ vì một người phụ nữ, đệ lại có thể để cho nước Cúc Lương chôn cùng nước Chư Lương!”

“Bệ hạ, Vũ Quân không phải người như vậy. Ngài biết mà.”

“Biết? Ta căn bản chả biết gì cả”, Bắc Minh Quân đập bàn: “Ngươi có thể vì một người phụ nữ mà khiến ta phải xuất binh, đối đầu với nước Hồng Ngọc. Ngay cả vận mệnh đất nước ngươi cũng không quan tâm. Nhưng ta không làm được! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi đưa hoàng huynh của mình vào đường chết! Ngươi muốn ta trở thành một kẻ hai mặt, một vị hoàng đế bất nhân bất nghĩa!”

“Hoàng huynh bớt giận. Xin hãy nghe Vũ Quân nói trước đã.”

Hai mắt Bắc Minh Quân long lên, liếc mắt nhìn Vũ Quân, không nói. Rồi từ từ ngồi xuống.

“Vũ Quân sẽ không để cho nước Cúc Lương gặp phải nguy hiểm. Vũ Quân có một kế, xin hoàng huynh suy sét!”

Bắc Minh Quân nhíu mày.

“Hiện giờ binh lực nước ta suy yếu. Quyết không thể cùng chống chọi với nước Hồng Ngọc. Cũng không thể thù địch với nước Hồng Ngọc. Nước Chư Lương đã rơi vào tay giặc, việc phái binh chiếm lại là việc xa vời. Nhưng nước Cúc Lương có thể chọn những người tinh nhuệ, tiến vào nước Chư Lương để tìm hiểu nội tình. Mục đích của chúng ta không phải là cứu nước Chư Lương, mà cứu hoàng đế nước Chư Lương. Hiện tại vẫn chưa xác định được vị trí của hoàng đế nước Chư Lương. Nước Hồng Ngọc căn bản cũng không biết hắn còn sống hay đã chết, chỉ cần chúng ta có kế hoạch chu toàn. Cứu hoàng hậu nước Chư Lương, nước Hồng Ngọc cũng sẽ không biết được.”

Bắc Minh Quân cúi đầu, nhìn chằm chằm Vũ Quân. Đột nhiên phát ra tiếng cười: “Xem ra nhiếp chính vương đã sớm suy nghĩ hết thảy, thiết lập một cái bẫy để cho hoàng huynh của mình chui vào!”

“Không dám!” Vũ Quân mỉm cười lắc đầu, “Vũ Quân chỉ muốn giúp Đồng Dao, người dân nước Cúc Lương muốn giúp thất công chúa mà thôi. Thật ra hoàng huynh cũng muốn giúp….Phải không?”

“Loại nịnh nọt lấy lòng này, ta không cần!” Bắc Minh Quân cố chấp quay đầu đi.

“Vũ Quân”, Đồng Dao xúc động nhìn hắn.

“Đừng nói cảm ơn ta, trước tiên nàng phải đồng ý với ta một điều kiện, nếu không, nước Cúc Lương sẽ không giúp cứu nước Chư Lương!”

“Cái gì?” Đồng Dao sửng sốt.

“Ta sẽ gia nhập vào đội ngũ binh lính tiến vào nước Chư Lương, nàng đừng ngăn cản ta!”

“Không được! –” Đồng Dao và Bắc Minh Quân đồng thời hét lên.

“Ý đệ đã quyết, xin hoàng huynh đừng ngăn cản”, rồi quay đầu nhìn Đồng Dao: “Không để ta đi, nước Cúc Lương sẽ không cứu nước Chư Lương.”

“Tại sao ngươi cứ nhất quyết đòi đi? Sức khỏe ngươi không tốt, huống hồ việc này rất nguy hiểm!” Đồng Dao quýnh lên, giọng nói cũng to hơn.

“Ta có nguyên nhân của ta, không thể không đi”, Vũ Quân xoay người quỳ gối trước mặt Bắc Minh Quân: “Hoàng huynh, Vũ Quân không phải trẻ con, cũng có quyết định riêng của mình, cho dù hoàng huynh không đồng ý! Xin huynh hãy hiểu cho đệ!”

“Tốt lắm! Kiên định lắm, tốt! Bản vương không bao giờ… quản ngươi nữa!” Bắc Minh Quân tức giận tới phát run.

“Được, vậy ngươi cũng phải đồng ý một ta một chuyện. Nếu không, cho dù ngươi có cứu hay không, Nhuận Ngọc sống hãy chết, cũng không liên quan đến nước Cúc Lương.” Đồng Dao ngoan cố nói.

“Nếu Nhuận Ngọc đã chết, nàng không sao chứ?” Vũ Quân thử thăm dò Đồng Dao.

Đồng Dao lắc đầu, giọng nhỏ đi: “Ta? Làm sao ta biết được…”

“Nàng nói, nàng muốn ta đồng ý việc gì?”

“Ngươi đi, ta cũng đi, đi theo ngươi!”

“Không –!”

“Vậy không ai đi cả!”

Trong nháy mắt, xung quanh im lặng như tờ, Đồng Dao và Vũ Quân rùng mình. Chỉ thấy Bắc Minh Quân sắp nổi trận lôi đình.

“Tốt rồi! Ta thấy các ngươi đều đi đi thôi! Đi hết đi! Bản vương một mình ở nước Cúc Lương, ta đang vô cùng ao ước đấy! Nhàn nhã tự tại! Cút hết đi–!” Bắc Minh Quân thét lên.

Đồng Dao và Vũ Quân không khỏi thở dài.

Vũ Quân khăng khăng đòi đi theo đội nhân mã, Đồng Dao lại khăng khăng đòi đi theo Vũ Quân. Vì thế, sau chiến tranh lạnh vẫn quyết định đi cùng nhau.

Nói đến bộ dạng Bắc Minh Quân, ngoài miệng mà nói so với ai cũng mạnh mẽ kiên cường hơn. Trên thực tế, làm sao bảo hắn bỏ mặc em trai yêu quý được. Nhìn Đồng Dao, trong lòng lại khó chịu không đành lòng.

Ngoài miệng tuy nói là không bao giờ… quản nữa, bọn họ đến nước Chư Lương sống hay chết cũng kệ. Nhưng rốt cuộc, ngay cả ngủ cũng không ngủ được, suốt đêm tuyển chọn những người văn võ song toàn giỏi nhất nước Cúc Lương, đưa tới cho Vũ Quân.

Sáng sớm hôm sau, mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Trong lòng Bắc Minh Quân vẫn còn khó chịu, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, nhưng vẫn gặng nói: “Nước Chư Lương đã thất thủ, tất cả thành trì giờ là của nước Hồng Ngọc, nhưng hoàng đế nước Chư Lương chưa bị bắt, có lẽ trong thành sẽ bị canh giữ nghiêm ngặt. Đây là năm mươi con ngựa tốt nhất, mọi người hãy hóa trang thành những tiểu thương trà trộn đi vào trong thành, đến đó thì nói muốn bán ngựa cho quân đội nước Hồng Ngọc. Mặt khác, bên trong này, Bắc Minh Quân vỗ vào mấy rương gỗ: “Đây toàn là tiền vàng châu báu, sau khi vào nước Chư Lương mọi việc đều phải cẩn thận, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không để xảy ra xung đột. Số tiền này để các ngươi dùng. Không ai gây khó dễ cho người đưa mình tiền cả.”

Đồng Dao và Vũ Quân yên lặng đi sau Bắc Minh Quân, trong lòng xúc động không biết phải nói gì.

“ Còn đây. Đây là hai mươi tử sĩ, là những người tinh nhuệ nhất nước Cúc Lương.”

Đồng Dao nhìn thoáng qua, chỉ thấy Mặc tướng quân cũng hóa trang thành thương nhân đứng bên trong. Xem ra, Bắc Minh Quân đã suy nghĩ rất nhiều…

“Một thương đội, có rất nhiều người. Ngược lại càng khiến cho nước Hồng Ngọc nghi ngờ. Hai mươi người bản vương thấy cũng đủ rồi. Vũ Quân đóng giả thành một tiểu thương bình thường, lẫn vào giữa đoàn, Mặc tướng quân sẽ đảm đương làm trưởng đoàn!”

“Tuân lệnh!” Mặc tướng quân quỳ xuống.

“Thất công chúa cũng thay nam trang đi, để thân phận con gái không thuận tiện.”

“Được.” Đồng Dao gật đầu.

“Còn có lương khô và nước mang theo. Những thứ khác không cần mang nhiều lắm, sẽ dễ sinh nghi, các tử sĩ đều có vũ khí của riêng mình, các ngươi hãy giấu cho tốt.” Bắc Minh Quân phất tay: “Những chuyện khác bản vương cũng không nói nhiều, được rồi, các ngươi lên đường đi thôi.”

Vũ quân đứng tại chỗ: “Hoàng huynh.”

“Đừng nhiều lời, đi thôi, mọi chuyện huynh đã tính toán cả rồi.”

“Hoàng huynh, nếu Vũ Quân không về–”

“Im miệng! Ai nói không về. Nếu ba mươi ngày ngươi còn chưa trở về nước Cúc Lương, bản vương sẽ tự mình đi đem đệ về!”

“Hoàng huynh…” Vành mắt Vũ Quân đã rơi nước mắt.

“Chăm sóc mình cho tốt, mặt sau cái rương kia có nhân sâm, không thoải mái, nhớ lấy ra ăn.”

” Huynh.....”

“Được rồi, đi thôi –!” Bắc Minh Quân xoay người nhanh chóng bước đi.

“Bệ hạ”, Đồng Dao nhịn không được kêu lên.

Bắc Minh Quân dừng bước, quay đầu nhìn Đồng Dao: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, hai huynh đệ ta giúp ngươi như thế nào. Mặc kệ tên Nhuận Ngọc kia còn sống hay đã chết, bản vương cảm thấy ngươi rất lo lắng… Nhưng so với hắn Vũ Quân cũng phải trả giá không ít! Đừng làm tổn thương tấm chân tình của hắn!”

Trong lòng Đồng Dao khó chịu.

“Còn nữa”, Bắc Minh Quân dừng một chút: “Ta chỉ có một người em trai duy nhất, người thân duy nhất của ta. Nếu hắn gặp phải chuyện gì, ta sẽ đau đớn cả đời…”

“Ta sẽ chăm sóc Vũ Quân thật tốt, nếu phải chết, ta cũng sẽ chết trước hắn.”

“Anh em và bạn bè, ai cũng không thể chết.”

Nhìn theo bóng dáng xa dần của Bắc Minh Quân, trong lòng Đồng Dao càng đau đớn…

Dọc đường đi, cả hai người đều trầm mặc, nhìn thành trì nước Cúc Lương càng ngày càng xa, trong lòng ai cũng không dễ chịu.

“Ngươi có một người anh rất tốt”, Đồng Dao nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Vũ Quân biết.”

“Vậy phải còn sống trở về báo ơn huynh ấy.”

Vũ Quân liếc nhìn Đồng Dao, muốn nói với Đồng Dao, nhưng suy nghĩ lại, vẫn không nói, khẽ cười: “Nếu còn sống, ta sẽ trở về gặp huynh ấy. Nếu chết, thì ta và nàng thật sự phải ra đi…”

“Sao ngươi luôn nói nhất định phải đi”

Vũ Quân lắc đầu, sợi tóc nâu nhạt tung bay theo gió: “Ta chỉ nói vậy thôi, muốn nói với nàng thôi…”

Lặn lội đường sá xa xôi mất mấy ngày,mỗi ngày Đồng Dao đều lo lắng cho sức khỏe Vũ Quân. Nhưng mỗi ngày Vũ Quân đều thể hiện sự kiên cường và quyết tâm, cũng khiến cho Đồng Dao không hỏi được gì.Từng bước từng bước tiến gần hơn vào nước Chư Lương, trong lòng Đồng Dao càng bất an.

Nước Chư Lương… Đất nước quen thuộc dần hiện ra ngay trước mắt. Đồng Dao vội vàng kéo mành nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa thành cháy đen, cỏ cây hoa lá giống như vừa trải qua một trận hỏa hoạn, bây giờ chỉ còn mùi khét. Thành trì được xây dựng từ những tảng đá vững chắc kiên cố, lửa không thiêu được, nhưng từng ký tự nét chữ đã bị bong tróc ra thành từng mảng, có vẻ như đã bị những vật nặng công phá nhiều lần, những cột đá bên cạnh cũng có rất nhiều vết rạn nứt.

Nước Chư Lương bị đánh chiếm hiện ra ngay trước mắt. Khiến Đồng Dao thấy vô cùng sợ hãi.

Ngoài cửa có vài binh lính canh giữ, nhìn vào áo giáp của bọn họ, chính là binh lính của nước Hồng Ngọc. Không có bất luận kẻ nào được ra vào. Binh lính nhàm chán tán gẫu nô đùa với nhau, ngáp dài.

Trong lòng Đồng Dao bất an, chuyện gì vậy, cả một đoàn thương lái lớn như vậy, nhìn thế nào cũng thấy gai mắt. Nếu có rất nhiều người qua lại trên đường, đây sẽ là nơi hoàn hảo để nhập vào, nhưng hiện tại…

Trong nháy mắt đoàn xe đã tới trước cổng thành. Tất cả binh lính đều tập trung lại, rất xa đã nhìn thấy bọn họ. Qủa nhiên, vừa tới cổng thành thì đã bị ngăn cản.

Mặc tướng quân ra hiệu bảo bọn họ không nên cử động, nhảy xuống xe ngựa đàm phán với binh lính.