Có Thời Hạn

Chương 24: 24: Bị Thương






Sau khi đến bệnh viện kiểm tra Hứa Hân mới biết Sầm bắc Đình bị thương nghiêm trọng đến mức nào.
Bác sĩ nói cậu bị gãy một cái xương sườn, chân cũng phải bó bột, những nơi khác trên cơ thể cũng có rất nhiều vết thương, cánh tay, cẳng chân, chỗ nào cũng có vết thương lớn nhỏ.

Mà Hứa Hân lại không hề hấn gì, một chỗ sứt da cũng không có.
Cả người lành lặn không bị thương làm Hứa Hân rất áy náy.

Cô ngồi canh ở bệnh viện không dám đi đâu.

Nhìn cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng vào.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vã đi vào, lại vội vã đi ra.
Một lúc sau ba mẹ của Sầm Bắc Đình đến.

Nhưng không khéo chính là hai người họ tới cùng một lúc, vì thế lại nảy sinh cãi vã.
Sầm Hòa Chính chỉ trích Chu Phương Di làm mẹ không tốt, không quan tâm tới Sầm Bắc Đình, trong đầu suốt ngày chỉ có kiếm tiền; Chu Phương Di cũng đáp lại một cách mỉa mai, hỏi Sầm Hòa Chính có ngày nào quan tâm đến con trai của mình không? Bọn họ cãi qua cãi lại ầm ĩ, đèn trong hành lang bệnh viện lại chạy bằng âm thanh, vì vậy ánh đèn cứ bật rồi lại tắt.
Thời điểm bọn họ cãi nhau đến long trời lở đất, Sầm Bắc Đình đã ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, y tá nói cậu không được ăn đồ cay nóng, nên cậu không ăn hạt tẩm gia vị mà chọn loại truyền thống.

Cậu vừa mới phẫu thuật xong, trên eo còn đang quấn băng vải, một chân bị bó bột cố định lại, cậu ngồi đó nhìn ba mẹ cãi nhau giống như đang xem kịch.
"Được rồi," cắn xong đống hạt dưa, Sầm Bắc Đình cũng không còn hứng thú.

Cậu lười biếng vỗ tay: "Hai người có muốn đánh tiếp một trận nữa không? Vừa đúng lúc, có nhiều khán giả đang xem lắm".
Chu Phương Di cùng Sầm Hòa Chính đều là người trọng danh dự, ai cũng muốn có mặt mũi, lúc này nghe Sầm Bắc Đình nói mới ngừng trận cãi vã.
Chưa im lặng được bao lâu, di động của họ bắt đầu vang lên, hai người lần lượt ra ngoài gọi điện thoại, sau đó thất thần nắm chặt điện thoại trở về.

Những gì họ đang nghĩ đến là một doanh nghiệp với giá trị hàng triệu đô la, một nhóm quan chức cấp cao đang ngồi trong hội sở chờ tiếp rượu, nhưng buồn cười chính là trong những nỗi lo ấy lại không có con trai của mình.
Sầm Bắc Đình cũng không kiên nhẫn, cậu bị hai người này làm phiền muốn chết, lập tức nói thẳng: "Muốn đi thì đi đi, hai người đừng đứng ở chỗ này làm phiền con".
Sầm Bắc Đình đã nói như vậy, Chu Phương Di cùng Sầm Hòa Chính cũng mượn những lời này xuống nước, nói vài câu quan tâm qua loa có lệ.
Sầm Hòa Chính nói: "Tiểu Đình tự chăm sóc bản thân cẩn thận nhé, ba sẽ thuê hộ lý tốt nhất cho con..."
Chu Phương Di nói: "Thật không nên buông lỏng con, xem bản thân nháo thành cái dạng gì, đến lúc đó đi như thế nào? Ngoan ngoãn điều dưỡng thân thể thật tốt cho mẹ, việc chuyển trường sang bên kia cũng không cần thương lượng thêm gì cả".
Bọn họ đều tự lấy cớ cho mình, sau đó rời đi hết.

Chu Phương Di cùng Sầm Hòa Chính đi rồi, phòng bệnh to lớn cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Căn phòng Sầm Bắc Đình nằm rất lớn nhưng chỉ có một cái giường bệnh, một cái ghế dựa cùng một bó hoa được cắm trong bình.
Sầm Bắc Đình đột nhiên không muốn ăn hạt dưa nữa, một mình ngồi trên giường, nhìn vệt nước loang lổ trên trần bệnh viện
Khóe mắt bắt gặp bóng dáng đang lén lút đứng ngoài cửa, cậu quay đầu nhìn ra ngoài, thở dài nói: "Cậu trốn cái gì? Bọn họ đều đi hết rồi, mau vào đây."
Hứa Hân đẩy cửa ra, cúi đầu đi vào.

Cô rầu rĩ ngồi vào ghế dựa, vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

"Cậu thấy thế nào rồi?" Hứa Hân vừa mở miệng nói chuyện đã nghe thấy giọng của chính mình, giọng nói nghèn nghẹn giống như vừa mới khóc to một trận, nhưng mà rõ ràng cô không có khóc, cô chưa bao giờ khóc, vì cô rất ghét giọng nói lúc này của mình.
Sầm Bắc Đình nhìn qua thật thảm, thật sự rất thảm.
Cậu mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, mu bàn tay còn cắm một ống kim truyền nước.

Đôi môi không có một tí máu, khô khốc đến bong cả da.

Hứa Hân thật sự không hiểu, Sầm Bắc Đình đã bệnh thành như vậy vì sao vẫn còn ngồi cắn hạt dưa được.
Sầm Bắc Đình nhìn cô cảm thấy có chút bất lực.

Cánh tay trái của cậu chống lên mép giường, dùng lực đỡ nửa người trên của mình, vươn một ngón tay sờ lên mặt Hứa Hân: "Mặt cậu bị làm sao thế này?"
Hứa Hân quay đầu đi, đột nhiên dùng tay áo lau mặt.

Không biết cô xoa trúng vết thương ở đâu, trên mặt truyền đến cảm giác đau xót.

Hứa Hân bị ấn trên mặt đất lâu như vậy rốt cuộc vẫn bị trầy da, chỉ là cô tức giận đến mức không cảm nhận được điều gì.
Sầm Bắc Đình duỗi thẳng cánh tay, cố sức với tới hộp y tế.

Cậu lấy ra một cái tăm bông giữa thân đựng cồn đỏ, bẻ đôi cây tăm bông ra, cồn đỏ lập tức thấm ướt một đầu bông.

"Mau lại đây" Sầm Bắc Đình nói.
Sầm Bắc Đình muốn bôi thuốc cho cô, nhưng Hứa Hân không chịu.


Cô thậm chí còn mong trên người mình có nhiều vết thương hơn, vết thương có thể sâu một chút, như vậy hiện tại Sầm Bắc Đình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hứa Hân không chịu tiến lên, Sầm Bắc Đình càng miễn cưỡng chống cánh tay đỡ lấy thân thể, nhưng thắt lưng của cậu không thể chịu được sức nặng lớn như vậy, rất nhanh đã đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Hứa Hân hoảng sợ, vội vàng nghiêng người về phía trước.

Hai tay cô nắm lấy tấm ga trải giường màu xanh nhạt, ánh mắt nhìn xuống dưới, dừng lại ở trên mu bàn tay của mình.
Cô không dám nhìn Sầm Bắc Đình, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt Sầm Bắc Đình đang nhìn mình, cậu dùng tăm bông lăn nhẹ trên má cô, tăm bông dính thuốc lạnh lẽo, nhưng ánh mắt của Sầm Bắc Đình lại nóng rực, hơi thở xung quanh Hứa Hân cũng vô cùng nóng bỏng.

Hứa Hân không dám động đậy, trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi.

Cô đã biết vì sao Quý Nguyệt Hinh muốn tỏ tình với Sầm Bắc Đình, không phải là cảm xúc phát sinh do "hiệu ứng cầu treo"(*), đó là tình cảm đơn thuần, do hormone nguyên thủy hấp dẫn.
(*) Hiệu ứng cầu treo: diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh (cô) ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh (cô) ta nhìn thấy một người phụ nữ/ đàn ông ở đó.

Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim anh (cô) ta đập mạnh, anh(cô) ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ/đàn ông kia.

Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh(cô) ta thấy bạn, anh(cô) ta sẽ tưởng rằng bản thân yêu bạn.
"Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa".

Sầm Bắc Đình thoa đều thuốc lên vết thương của cô, sau khi thấy vết thương đã được xử lý ổn thỏa liền vung tay ném tăm bông vào thùng rác.

Hai tay cậu ôm trước ngực, mí mắt khép hờ, dựa vào đầu giường gà gật buồn ngủ.
Sầm Bắc Đình chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Hứa Hân đã có thể đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Sầm Bắc Đình nói: "Cậu đừng đi tìm bọn chúng trả thù rồi lại rước phiền toái cho bản thân".
Cậu cao giọng nhấn mạnh "Cậu có nghe rõ không đấy?"
Hứa Hân ừ một tiếng, nhưng Sầm Bắc Đình biết, một chữ cô cũng không nghe lọt tai.

Cậu thở dài không biết làm thế nào với Hứa Hân, chỉ đành bất lực lầu bầu: "Quên đi, tôi cũng không ngại cậu làm loạn".

Hứa Hân không nói chuyện.

Quả thật Sầm Bắc Đình nói một chữ cô cũng không nghe vào, hiện tại trong đầu cô chỉ đang nghĩ cách làm thế nào để trả thù Hoàng Mao.

Chỉ mới qua vài giây, cô đã nghĩ ra mấy cái phương án.

Hứa Hân thật sự hận chết Hoàng Mao, bọn họ dựa vào cái gì mà dám đánh Sầm Bắc Đình, dựa vào cái gì?
Sầm Bắc Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng cái cổ đã căng cứng, cậu vừa mới tiêm thuốc tê để làm phẫu thuật, thuốc hiện tại vẫn chưa tan hết làm cậu có hơi mê mang.

Sầm Bắc Đình mở mắt nhìn Hứa Hân hỏi: "Đêm nay cậu tính thế nào?"
Hứa Hân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trời đã khuya, bây giờ đã là 1 giờ sáng mà cô vẫn còn lang thang ngoài đường.

Nhưng một cuộc điện thoại Lý Nguyệt Hoa cũng chưa gọi, hẳn là đang cùng Ngô Kiến Quân thuê khách sạn qua đêm, căn bản không biết cô chưa về nhà.
Hứa Hân ngồi yên không nhúc nhích, cô cảm thấy chiếc sô pha này cũng rất thoải mái, ngủ tạm ở chỗ này một đêm thật ra cũng không quá tệ.
Sầm Bắc Đình vừa liếc mắt đã nhận ra suy nghĩ của cô, Hứa Hân thật sự rất dễ đoán, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.
Cậu đen mặt, di chuyển cánh tay cùng cẳng chân đang bị băng bó sang một bên, nhường cho cô một nửa giường còn lại, "Lại đây".

Sầm Bắc Đình nói.
Hứa Hân ôm cánh tay, cảm thấy có chút xấu hổ: "Không cần đâu, tôi ngồi dựa trên ghế là được rồi".
"Lại đây." Sầm Bắc Đình nhắc lại lần nữa, giữa lông mày đã nhíu chặt lại.

Có thể động tác này động đến vết thương trên người Sầm Bắc Đình, cậu mệt mỏi nói: "Xương sườn trên người tôi bị thương, cậu đừng làm tôi tức giận, được không?"
Hứa Hân hơi nhếch miệng nhìn vào đôi mắt của Sầm Bắc Đình, nhìn cậu thật sự rất mệt, giống như đang cố hết sức để nói chuyện với cô.

Hứa Hân cúi đầu, chậm chạp đi qua.

Cô co người lại, cố gắng chỉ nằm một góc nhỏ trên giường bệnh.
Sầm Bắc Đình nâng tay lên tắt đèn, căn phòng bệnh lập tức tối om.

Trước mắt Hứa Hân chỉ còn lại bóng tối, cô giống như lại trở về con ngõ nhỏ kia, nhưng xung quanh chóp mũi lúc này đều là mùi nước sát trùng nhàn nhạt khiến cô một chút cũng không thấy sợ hãi.
Sầm Bắc Đình chừa cho cô một không gian nằm thoải mái, cậu rất thân sĩ đảm bảo cơ thể không chạm vào Hứa Hân, tay cũng không đụng vào người cô, nhưng nhiệt độ trên cơ thể Sầm Bắc Đình ở ngay bên cạnh, giống như một quả cầu lửa lớn luôn chực nổ tung.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
*
Bị thương gân cốt không được hoạt động trong một trăm ngày, những ngày nghỉ đông tiếp theo của Sầm Bắc Đình chỉ có thể trôi qua trong phòng bệnh.
Mỗi ngày của cậu trôi qua vô cùng buồn chán, luôn miệng nài nỉ muốn đi ra ngoài, nhưng điều kiện thân thể lúc này của cậu không cho phép, vì vậy cậu chỉ có thể chống gậy đi lòng vòng quanh phòng bệnh.


Hứa Hân có đến bệnh viện thăm Sầm Bắc Đình mấy lần, sau vài lần như vậy, Sầm Bắc Đình liền không cho cô đến nữa.

Hứa Hân muốn đi, Sầm Bắc Đình lập tức mắng cô, nói, bệnh viện không phải chỗ tốt lành, cậu chạy tới để làm gì?
Sầm Bắc Đình không cho cô đến bệnh viện, cô liền chạy đi nằm vùng trước cửa tiệm sửa xe của Hoàng Mao, đi đến thư viện tra tài liệu.

Trước đó cô đã biết phần lớn doanh nghiệp nhỏ hoặc siêu nhỏ tự kinh doanh có hành vi trốn thuế, chưa tra ra vẫn còn tốt, một khi tra đến thì chẳng khác nào ném đá vào sân chơi đầy người.
Hứa Hân không ngừng thu thập tài liệu, đảm bảo rằng mỗi ngày đều có thể gửi một lá thư báo cáo nặc danh đến hòm thư dành cho nhân dân ở sảnh cục thuế thành phố.
*
Sau ba ngày phát sinh sự kiện kia, Ngô Nhạc Nhiễm mới biết chuyện.

Cô ấy đi đến cửa hàng sửa xe của Hoàng Mao, đá một cước lên ngực hắn, "Con mẹ nó, ai bảo anh đi đánh cô ấy".
Hoàng Mao bị đá một cước đến phát ngốc.

Mấy ngày không gặp, hắn ta nhìn rất suy sụp, vết sẹo trên trán còn chưa hồi phục, xung quanh miệng vết thương đỏ bừng quấn một miếng băng y tế.

Bởi vì chuyện đánh nhau này, hắn cùng đồng bọn phải ngồi xổm trong đồn công an cả đêm, đến lúc được thả ra cũng không yên, vô số người tới cửa hàng làm phiền, hắc đạo bạch đạo đều có, lúc đi trên đường cũng có người đến gây sự với hắn.
Có người còn đến đập máy móc thiết bị trong cửa hàng, một số khác thì đi tra tài khoản.

Cuối cùng bị tra ra vấn đề không chỉ ở bên thuế mà còn có một lượng lớn các hành vi vi phạm pháp luật trong hoạt động kinh doanh cùng sản phẩm không đạt chất lượng.
Tuy rằng ngày thường Hoàng Mao mang theo đám anh em đi gây sự, đánh đấm khắp nơi đúng là có cảm giác lão đại, nhưng thật ra hắn cũng chỉ là người bình thường.

Sau khi học xong cấp ba thì bỏ học, cha mẹ hắn sợ hắn không có học thức lại không có tay nghề sẽ không thể tự nuôi nổi bản thân, vì vậy mới bỏ hết tiền trong nhà mở cho hắn một cửa hàng sửa xe để kinh doanh, nếu cửa hàng bị đóng cửa, một nhà ba người Hoàng Mao đúng là sống không nổi.
Hắn chịu đựng đau đớn, nhẫn nhục khom lưng cúi đầu với Ngô Nhạc Nhiễm: "Ngô tỷ, cô như vậy là không đúng rồi, tôi làm chuyện kia không phải là ra mặt thay cô sao?"
Ngô Nhạc Nhiễm túm lấy quần áo Hoàng Mao, hừ một tiếng khinh bỉ: "Con mẹ nó sao anh không tự lấy gương soi lại mặt mình đi, tôi cần anh ra mặt thay à?"
"Cô ta cũng không phải chị gái ruột của cô".
Ngô Nhạc Nhiễm dừng lại một chút rồi nói: "Anh đánh cô ấy chính là đang đánh vào mặt tôi, có hiểu không?"
"Được, tôi biết sai rồi, được chưa? Tôi không nên động vào cô ta" Hoàng Mao nói: "Nhưng mà hiện tại cô mau giúp tôi đi, bọn họ muốn trả thù tôi, cửa hàng của tôi cũng sắp không trụ nổi nữa rồi".
Ngô Nhạc Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn một cái, cánh tay ôm ở trước ngực không nói tiếng nào.
"Phong ca......" Hoàng Mao chỉ có thể chuyển hướng sang người đi vào cùng Ngô Nhạc Nhiễm, cả buổi đứng ở cửa yên lặng nghe bọn họ nói chuyện là Hoàng Kỳ Phong, "Phong ca, nể tình chúng ta là bạn học cũ, cậu xem giúp tôi...! giúp tôi..."
Hoàng Kỳ Phong dựa người vào tường, móc ra bao thuốc lá từ trong túi, lạnh nhạt nói, "Lần này không ai có thể giúp được cậu, cậu chọc phải nhầm người rồi.

Cái người mà cậu đánh hôm trước, cậu ta là con trai của thị trưởng".