Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt

Chương 10




10.

Lúc ta đến Thanh Loan điện, cung nữ hầu hạ Diệp Yên Nhiên vừa bưng nước vào.

Lần này không có ai ngăn ta.

Đây là lần đầu tiên ta đến nội điện của Diệp Yên Nhiên, bố trí bên trong trông khác xa tưởng tượng của ta.

Rất đơn giản.

Là đơn giản kì quái không nói nên lời.

Diệp Yên Nhiên nằm trên giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ do phát sốt.

Ta nghĩ nàng ta chính là mềm yếu, được sủng trong lòng bàn tay, mới có thể tùy ý bị bệnh.

Ta khịt mũi một cái, liếc mắt nhìn: "Tỷ tỷ quả là liệu sự như thần."

Diệp Yên Nhiên nhìn ta, muốn từ trên giường ngồi dậy, lại bị ta giơ tay đẩy về.

"Ta còn đang nghĩ đợi lát nữa sẽ đi tìm ngươi." Nàng ta ôn nhu cười.

Tìm ta làm gì?

Nàng ta cho cung nữ một ánh mắt, cũng nữ biết ý lui ra ngoài.

Ta cũng miễn cưỡng nhìn Sơ Nhất một cái, Sơ Nhất khẽ gật đầu, cũng lui xuống.

Diệp Yên Nhiên thấy trong điện không người, muốn đứng lên.

Ta nhíu mày, lại đẩy nàng ta lại: "Nằm nói."

Nàng"hi hi" cười hai tiếng, không động nữa.

"Buổi chiều ngươi đi dự tiệc với điện hạ, nhất định phải một mực ở bên người hắn." Diệp Yên Nhiên nhìn ta, ánh mắt thập phần kiên định.

Một chút cũng không giống nói mê sảng.

Nàng ta bắt lấy tay của ta. Phát sốt làm tay nàng ta nóng đến dọa người.

"Tối nay sẽ có thích khách vào cung, ngươi nghĩ cách để điện hạ cẩn thận một chút. Nếu hắn không nghe, ngươi ngàn vạn lần đừng để hắn rời đi trước." Lời của Diệp Yên Nhiên càng ngày càng lạ kỳ, "Đích nữ của Bình xương hầu hôm nay cũng sẽ dự tiệc, đến lúc đó nàng ta sẽ bị tiểu thư nhà khác ép bước ra trước điện bộc lộ tài năng. Ngươi không cần châm chọc khiêu khích, cũng không để cho nàng ta tiếp cận điện hạ."

Tuy rằng lời của nàng ta có vẻ tự tin thái quá, nhưng ánh mắt của nàng ta ánh mắt thật sự kiên định.

Quả nhiên là nóng đến mê sảng.

Ta lấy cái khăn ở bên cạnh, đắp lên trán nàng.

"Ngươi nghỉ ngơi cẩn thận đi." Ta đứng lên, cảm thấy nếu còn ngồi ở đây nữa, nàng sẽ còn mê sảng một hồi lâu.

Trước khi ta và Tống Cô Tinh đi, Diệp Yên Nhiên sốt còn chưa hạ.

Ta khẽ thở dài một cái, nói với Sơ Nhất phía sau: "Ngươi đi phân phó một tiếng, lại thỉnh thái y đến xem xem."

Sơ Nhất sửng sốt, một lát mới đáp "Vâng".

Tống Cô Tinh đi ở phía trước hơi ngoảnh đầu lại nhìn: "Công chúa và thái tử phi thật đúng là vô cùng hòa thuận."

"Đều là vì điện hạ." Ta khẽ cười một chút, trong mắt là phong tình vạn chủng.

"Đại hôn ngày ấy, thái tử phi nói cô hãy sủng ái ngươi nhiều hơn, cô ngày đó còn tưởng rằng nàng nói giỡn."

Hắn cười tiếp tục đi về phía trước.

Gần đây hắn càng ngày càng thích nở nụ cười.

Ta đứng hình sửng sốt trong chốc lát, chuyện này ta không biết.

Đại thọ của Tống quốc so với Lâm quốc còn lòng trọng hơn, cả hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, người dự tiệc cũng rất nhiều.

Ta và Tống Cô Tinh hạ kiệu trước cửa, hắn đột nhiên vươn tay về phía ta.

Tuy rằng ta ngày thường cùng hắn trêu đùa, nhưng cũng không dám ở đây lung tung đoán hắn vươn tay với ta là ý gì.

Thấy ta nửa ngày không động, hắn mới trực tiếp nắm lấy tay ta.

"Đều là những người râu ria, ngươi không muốn để ý liền không cần để ý." Trên tay Tống Cô Tính có vết chai, nắm tay ta làm ta có chút ngứa.

Ta lại luyến tiếc rút về.

Ta theo hắn, từng bước một đi ở phía sau.

Nhìn bóng dáng của hắn, giống như thấy được tiểu thiếu niên năm đó.

Ta ngồi bên cạnh Tống Cô Tinh, nhìn thấy cống phẩm lần lượt được vị công công đầu bạc hô, sau đó từng cái được đưa đến trước mặt hoàng thượng.

Tặng lễ xong, âm nhạc ti và các tiết mục của đại thần bắt đầu trình diễn.

Thiên Kim của Thừa tướng khảy một khúc đàn, Hoàng Thượng cười tán thưởng hai câu.

Theo lý thiên kim hẳn là phải đi xuống, nhưng nàng lại đứngb nói: "Nghe nói Bình Xương hầu phủ Nhược Vũ tỷ tỷ kỹ thuật nhảy danh chấn kinh đô, Tiên nhi đã sớm tâm dương khó nhịn, muốn vì Nhược Vũ tỷ tỷ nhảy mà đàn một khúc. Hôm nay là ngày vạn hỉ của bệ hạ, không biết Tiên nhi có thể có được vinh hạnh này không?"

Nghe không ra một tia kệch cỡm.

Ta lại nhìn ra vẻ đắc ý của nàng ta.

"Ồ? Nha đầu trong nhà Bình xương hầu còn có tài như vậy?" Hoàng thượng rõ ràng rất hứng thú.

Cuối cùng trong đám quý nữ giữa Ứng Hoà điện, Nhược Vũ bị ép ra ngoài giữa điện.

Những điều này giống hệt lời mê sảng của Diệp Yên Nhiên.

Ta nhìn Nhược Vũ phía dưới, cảm thấy trước mắt hết thảy thật không thể tin được.

"Làm sao? Thích điệu múa này?" Tống Cô Tinh nhìn tới đây, âm thanh hắn rất trầm.

Ta lắc đầu, một mực hoảng thần, căn bản không thấy được đang múa cái gì.

"Điện hạ cảm thấy đẹp không?" Ta cũng hạ giọng.

Tống Cô Tính nhấp một ngụm rượu, lỗ tai vì hơi men nên có chút đỏ: "Không."

Giờ phút này, hoàng thượng ngồi ở phía trên cũng nhìn lại đây, hắn cười như không cười, hỏi: "Tinh nhi, điệu múa này ngươi cảm thấy thế nào?"

Tống Cô Tinh đứng lên hướng Hoàng Thượng hành lễ, vẻ mặt thong dong: "Hồi phụ hoàng, Cố tiểu thư kỹ thuật nhảy ôn nhu, cùng với tiếng đàn của Giang tiểu thư, nhi thần thấy rất tốt."

Tự tự nghiêm cẩn.

Kẻ khác soi không ra được nhược điểm.