Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 29: Vừa lộ manh mối, lòng có ma quỷ




Bạch Xá không nhanh không chậm nói ra một câu, lại làm cho Thạch Mai buông lỏng tinh thần, vốn dĩ nàng cũng không sợ, đại khái là từng chết một lần nên không sợ, hoặc là nói, từ nhỏ nàng đã không sợ quỷ.

Khi Thạch Mai còn rất nhỏ đã phải ở một mình, không có người yêu thương, ngày ấy nghe nhóm người hầu tự dọa dẫm, nói là buổi tối sẽ có quỷ đi bắt trẻ con về ăn thịt, nàng sợ hãi. Tối ấy ngủ không được, nàng ngồi ở cửa phòng khóc, vừa vặn một lão mụ tử gác đêm đi qua, hỏi nàng làm sao vậy, nàng vừa nói ra, lão mụ tử liền cười.

Thạch Mai nhớ rõ lão mụ tử kia đã nói với nàng, “Nha đầu ngốc, quỷ đều là do người biến thành, nếu nó dám bắt nạt ngươi, lúc ngươi chết cũng biến thành quỷ, bắt nạt lại nó.”

Thạch Mai bị lão mụ tử chọc cười, biện pháp này từ lúc ấy đã trở thành pháp bảo của nàng. Sau đó, nếu có người bắt nạt nàng, nàng liền dùng biện pháp của họ bắt nạt lại, ai hù dọa nàng, nàng cũng hù dọa lại, dần dần, cuộc sống ở trong phủ của nàng liền tốt hơn rất nhiều, người cũng sáng sủa hơn.

Bạch Xá nhìn Thạch Mai, thấy nàng chỉ hơi khẩn trương, mở to đôi tò mò nhìn cửa sổ, trong lòng thầm giật mình, Thạch Mai không có võ công, lá gan vậy mà lại không nhỏ.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười, giữa đêm hôm khuya khoắt, có vẻ càng kinh dị.

Mà ánh lửa trại trong miếu vẫn loé lên sắc lục quang.

Thạch Mai nhìn chằm chằm ánh lửa, trong lòng buồn bực, tại sao ánh lửa lại thành lục sắc? Đồng thời, Thạch Mai sờ mũi, giống như ngửi thấy được hương vị gì vậy, rất nhạt, nhưng sau cơn mưa đêm, có vẻ càng rõ ràng.

Thời gian này Thạch Mai luôn dựa theo bút ký của Trần Thức Mi để nhận biết mùi, bởi vậy mũi cũng trở nên rất tinh, nàng tinh tường phân rõ, hương vị kia giống như bắt nguồn từ đống lửa trại…

Thạch Mai cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy bên cạnh đống củi bị thiêu cháy, hình như có chút sắc đồng thau…

“A!” Thạch Mai kêu một tiếng, ngón tay chỉ thẳng, còn chưa nói ra đã bị Bạch Xá bịt kín miệng.

Thạch Mai mở to hai mắt nhìn hắn, Bạch Xá nhìn nàng sau đó hơi mở miệng, ý bảo nàng —— đừng lên tiếng.

Thạch Mai lập tức hiểu ra, khó trách không được mới vừa rồi Bạch Xá dùng mũi đao khều đống lửa nói người giả thần giả quỷ, hoá ra hắn đã sớm phát hiện! Lại mắt lé liếc sang, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh, mũi hơi nhúc nhích, Thạch Mai theo bản năng sờ mũi của mình.

Động tĩnh bên này của hai người, tự nhiên cũng khiến cho người khác chú ý.

Tất cả mọi người đi về hướng đống lửa trại, rất nhanh phát hiện ra điều kỳ quái —— thực rõ ràng, này trong đống củi lửa đều là đồ đồng phấn, đốt tới đoạn giữa, lửa thiêu phấn đồng, tự nhiên liền biến thành lục sắc.

Mấy người ở đây đều không ngốc, khi đã phát hiện, lập tức hiểu được, tất nhiên đây là cạm bẫy! Giống như Bạch Xá nói, chính là —— giả thần giả quỷ.

Lúc này, tiếng cười bên ngoài ngừng lại, Thạch Mai thấp giọng hỏi Bạch Xá, “Người đâu?”

Bạch Xá nâng mắt nhìn nàng, ý bảo nàng xem phía trên.

Thạch Mai chậm rãi nâng mắt… Chỉ thấy trên đỉnh mái ngói, một đám tóc đen tuyền tán xuống, sau đó, lộ ra khuôn mặt rõ ràng…

Tuy rằng biết rõ ả không phải quỷ, nhưng Thạch Mai vẫn sợ tới mức hét lên, “A!”

Mọi người cũng bị một tiếng hét này làm cho kinh ngạc, ngẩng đầu liền thấy một nữ quỷ áo trắng thét lên, giương nanh múa vuốt nhảy vọt xuống dưới.

Sau khi chân chạm đất ả liền ngẩng mặt, chỉ thấy khóe miệng đều là máu, hốc mắt đen xì, mặt trắng xanh.

Tất cả mọi người khó có thể nhận ra ả tột cùng là nam hay là nữ, nhưng nhìn thân hình, nói không nên lời đúng là gầy yếu quái dị.

“Cách lão tử, cái gì vậy?!” Đại hán một phen rút ra đại hoàn đao từ bên hông, chỉ vào nữ nhân kia. Nhưng người nọ lại liên tục cười xấu xa, khóe miệng vốn có huyết, vừa nhếch môi, lộ ra răng nanh cũng có vết máu, Loan Cảnh Nhi nhìn mà sơ hãi, tâm hoảng ý loạn hai chân cũng như nhũn ra.

Hai thị vệ của Tần Hạng Liên đã rút đao tiến lên, muốn chém chết ả kia, nhưng ả kia đột nhiên nhảy, phóng người lên, chổng ngược dính trên đỉnh miếu, đổi chiều nhìn mọi người. Chỉ thấy ả mở to hốc mắt, tròng mắt giống như muốn rơi xuống, bộ dạng thế kia, nói ả không phải quỷ thật đúng là không có người tin.

Thạch Mai ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy hai tay nữ quỷ trảo hình, gắt gao khấu ở thanh gỗ trên trần, liền hỏi Bạch Xá, “Kia có phải võ công giang hồ không?”

Bạch Xá nhăn mày, nói, “Cái này gọi là thằn lằn công.”

Tiếng nói vừa dứt, nữ quỷ liền nhìn bọn họ, tầm mắt rơi xuống trên người Thạch Mai, hơi sửng sốt, vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng.

Thạch Mai thấy nữ quỷ kia nhìn mình, liền trốn ra sau lưng Bạch Xá, cũng ngó ra nhìn ả, cẩn thận đánh giá, nữ quỷ này tuổi không lớn, chính là mặt quá trắng, miệng có máu… Ngũ quan cũng rất được.

“Người nào giả thần giả quỷ?!” Một thị vệ của Tần Hạng Liên chĩa đao vào ả, nói, “Còn không mau xuống!”

Nữ quỷ ở trên thanh gỗ đình ngồi một lúc lâu, đột nhiên lấy ra một cái chuông nhỏ từ bên hông, nhẹ nhàng rung —— leng keng lang ~ leng keng lang…

Tiếng chuông tuy rằng không vang, nhưng có chút sâu xa, cảm giác phát ra rất xa.

“Trộm linh hồn.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Ả kêu đồng bạn.”

Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng cười thê thê róc rách từ bốn phía đổ nát truyền tới, giống như còn có rất nhiều người tới gần.

Mọi người nhìn khắp nơi, Thạch Mai hỏi Bạch Xá, “Hình như rất nhiều người.”

“Không nhiều lắm, ” Bạch Xá nói, “Bốn người.”

Hắn vừa nói xong, ngoài cửa và cửa sổ có bóng trắng nhoáng lên một cái, bốn người áo trắng lấy tốc độ cực nhanh vọt vào… Đều mở ra bàn tay, tấn công mọi người.

Hai thị vệ bảo vệ Tần Hạng Liên và Loan Cảnh Nhi ở phía sau, tiến lên cản lại, hai người một quỷ đánh tới.

Hai người áo trắng lướt về phía Bạch Xá.

Bạch Xá đẩy Thạch Mai ra phía sau, nhấc tay dùng đao ngăn trở bàn tay hai người, chợt nghe hai tiếng đinh đang.

Thạch Mai chỉ thấy mấy ngón tay vươn tới, móng tay như đinh sắt, cúi đầu, “Ôi! Móng tay là giả!”

Bạch Xá nhìn Thạch Mai rồi lại nhìn hai người kia, ánh mắt hơi hơi động, bước lên một bước, cùng hai người áo trắng đánh úp.

Thạch Mai đứng một bên xem, đan rơi xuống cũng không để ý, thấy Bạch Xá đao không tuốt khỏi vỏ cũng có thể đem hai người áo trắng kia chặn lại, đang muốn trầm trồ khen ngợi, lại cảm giác phía sau “Hù” một tiếng.

Thạch Mai cả kinh, đến khi hiểu được, bên hông chợt bị siết lại, một bàn tay ôm nàng bay lên trên…

“A!” Thạch Mai chỉ cảm thấy mình đang bay lên trời, tay bắt đầu gỡ cái tay kia, quay đầu… Chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được sườn mặt nữ quỷ, một hơi nhắc tới cổ họng. Đồng thời, Thạch Mai trong lòng khẽ nhủ, tay nữ quỷ này ấm quá, một chút cũng không lạnh!

Nghĩ đến đây, Thạch Mai lại không biết sợ hãi, từ từ nghiền ngẫm dung mạo nữ quỷ kia, chỉ thấy ả ngũ quan thanh tú, trên mặt không có nếp nhăn, thoạt nhìn còn trẻ.

Thạch Mai bị nữ quỷ tha lên đỉnh miếu, cúi đầu, chỉ thấy Bạch Xá nhìn nàng một cái, hơi hơi nhướn mày.

Thạch Mai và Bạch Xá bốn mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được —— Bạch Xá dùng kế.

Ngay lúc nữ quỷ kia nhìn mình chằm chằm, sau đó lại bảo những nữ quỷ khác tới đánh lạc hướng mọi người để bắt cóc mình, tất nhiên có mưu đồ. Bạch Xá giống như đang thử… Thạch Mai đầu óc xoay chuyển, nghĩ, cảm thấy người này không có khả năng biết được mình, nói cách khác, người ả biết là Trần Thức Mi.

Nghĩ xong, hai chân nàng đứng ở đỉnh miếu, đột nhiên mở miệng, “Là ngươi?!”

Nữ quỷ sửng sốt, nhìn Thạch Mai, nhíu mày, “Thật là ngươi?!”

Thạch Mai thấy ả lúc nhìn mình đều lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không có ác ý, liền chắc chắc đây là người biết Trần Thức Mi lúc nàng còn sống, hơn nữa hẳn không phải địch nhân, liền gật đầu, hỏi, “Tại sao ngươi…”

“Một lời khó nói hết!” Nữ quỷ nói, “Ta nghĩ rằng ngươi đã chết.”

Thạch Mai lắc đầu, vừa định hỏi lại, chỉ thấy phía dưới thắng bại đã phân.

Bốn nữ quỷ áo trắng kia tựa hồ chỉ có nhiệm vụ đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, cũng không ham chiến, thấy Thạch Mai bị bắt đi rồi, đều hư hoảng nhất chiêu rút lui.

Thạch Mai chợt nghe nữ quỷ áo trắng bên người nói một tiếng, “Trong chốc lát nói sau!” Rồi mang nàng đi.

Đồng thời, Tần Hạng Liên giao Loan Cảnh Nhi cho một tên hộ vệ, còn nhanh hơn Bạch Xá một bước đuổi theo người kia.

Bạch Xá không xao nhãng, thong dong vung cổ tay, hai hòn đá nhỏ bắn ra ngoài, một viên nhẹ nhàng bắn trúng cổ tay nữ quỷ, một viên khác bắn vỡ viên ngói dưới chân Thạch Mai.

Rầm một tiếng…

Dưới chân Thạch Mai trở thành khoảng không, mà tay nữ quỷ kia lại nháy mắt buông lỏng.

“Ai da.”

Thạch Mai trực tiếp rớt từ trên đỉnh xuống, nữ quỷ kia nhíu mày, đã thấy Bạch Xá nhìn ả một cái, ả lập tức xoay người rời đi, hai ba bước vận công, liền biến mất ở trong rừng sâu đen thẳm.

Tần Hạng Liên đến nóc nhà lại bắt được khoảng không, nữ quỷ không thấy, Thạch Mai lại ngã xuống, theo bản năng đưa tay bắt Thạch Mai, Thạch Mai rụt tay lại… Không cho hắn cứu đâu, Bạch Xá phía dưới sẽ không để mình ngã.

Quả thực, Bạch Xá đạp phía trước mấy bước, đứng phía dưới, giơ hai tay tiếp.

Thạch Mai chỉ sợ mình quá nặng Bạch Xá tiếp không nổi, nghĩ muốn ôm cổ Bạch Xá, trong nháy mắt muốn ôm, đã thấy Bạch Xá nhẹ nhàng ngửa ra sau… Rồi ngã xuống, làm cho Thạch Mai nhào vào lòng.

Chờ Thạch Mai hiểu được, chỉ thấy Bạch Xá ngửa mặt lên trời nằm trên mặt đất, còn mình thì nằm trên người hắn.

Thạch Mai trừng mắt nhìn.

Bạch Xá khẽ thở dài, cười nhìn nàng, thấp giọng nói ra hai chữ —— “Quả cân.”

Thạch Mai đỏ mặt, Bạch Xá cười nàng béo!

Thấy Thạch Mai đỏ mặt ngây ngô ngồi trên người mình, Bạch Xá thấp giọng nói, ” Động tác này đừng làm với nam nhân khác.”

Thạch Mai cả kinh, đỏ đến tận cổ, lập tức đứng lên.

Bạch Xá đứng dậy, Tần Hạng Liên bên cạnh vẻ mặt ủ rũ đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn.

Đại hòa thượng thấy Bạch Xá không cần quỳ gối liền trực tiếp đứng lên, sợ hãi than công phu của hắn, hỏi, “Các hạ có phải họ Bạch?”

Bạch Xá chắp tay, “Bạch Xá.”

“A…” Ba cao thủ trộm mộ nhìn nhau, theo bản năng đều le lưỡi, chính là vị này, quả nhiên nghe đồn tuấn mỹ tuyệt luân. Lời đồn đại nói hắn là la sát chuyển thế tu la đầu thai, nhưng người này vừa thấy trông rất hiền hoà, còn có thể chọc cười tiểu tình nhân nữa.

Thạch Mai đỏ mặt muốn phủi bụi phía sau lưng Bạch Xá, nhưng khi vừa chuyển tới phía sau hắn, chỉ thấy lưng Bạch Xá sạch sẽ, duy nhất chỗ góc giày, có chút bụi.

Thạch Mai buồn bực, là hắn lưng không chạm đất, hay là quần áo của hắn có khả năng không dính bụi?

Nghĩ, lại đưa tay vuốt lưng áo hắn, Bạch Xá tiến đến bên tai nàng thấp giọng hỏi, “Bây giờ trở về, hay vẫn tiếp tục tìm?”

Thạch Mai vừa mới trải qua bao nhiêu chuyện cũng thấy có chút kinh hách, nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi, “Sáng mai lại đến tìm được không? Nấu món dân dã cũng để sáng mai đi, buổi tối quá dọa người.”

Bạch Xá gật đầu, không nói hai lời liền dắt bạch mã, ôm Thạch Mai xoay người lên ngựa… Cùng ba vị đại hán nói sau này còn gặp lại, quất ngựa rời đi.

Mấy đại hán chậc chậc lấy làm tiếc —— khá lắm Quỷ Đao Bạch Xá!

Tần Hạng Liên trầm lặng như nước.

Mà lúc này, Loan Cảnh Nhi chỉ cảm thấy từng trận lạnh lẽo trong lòng, vừa rồi bản thân rõ ràng bị dọa thành như vậy, Thạch Mai tuyệt đối sẽ có Bạch Xá đi cứu, mà Tần Hạng Liên lại đem mình giao cho người khác, Vương gia đem nàng giao cho nam nhân khác bảo vệ, để đi cứu Thạch Mai… Làm sao nàng không hận cho được?

….

Bạch Xá mang theo Thạch Mai chạy vội, lúc này thật sự phải dùng từ chạy đi, bởi vậy rất nhanh vào đến thành, về tới trước toà Hương phấn trạch.

Gác cửa đã chờ sẵn, chạy nhanh vào gọi Hương nhi.

Bạch Xá muốn đỡ Thạch Mai xuống ngựa nên hơi cúi người về phía trước, Thạch Mai muốn nói cáo biệt với Bạch Xá nên xoay người quay đầu lại.

Động tác cùng lúc, nhất thời… Thạch Mai cảm thấy có cái gì ấm áp mềm mại đảo qua khóe môi mình… như một cái chớp mắt, cảm xúc đặc biệt.

Chờ hiểu ra rồi, Bạch Xá lại lấy vẻ mặt khó có thể hình dung cười với nàng.

Thạch Mai lập tức che miệng lại.

Bạch Xá biết nàng xấu hổ, bất động thanh sắc ôm nàng xuống ngựa, nói tạm biệt nàng, bảo mình sẽ sớm tới đón. Thạch Mai mở to mắt che miệng gật đầu rồi xoay người chạy như điên…

Bạch Xá nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mới xoay người lên lưng ngựa, chỉ để lại một câu…”Thật thú vị.”

Thạch Mai chạy vào trong phủ, nàng che miệng vọt vào sân, gặp thoáng qua Hương nhi đang đi ra ngoài, Hương nhi gọi nàng cũng không nghe, vào sân liền gặp Toản Nguyệt và Hồng Diệ.

“Mai Tử, làm sao vậy?” Toản Nguyệt thấy sắc mặt Thạch Mai ửng hồng, đưa tay sờ mặt nàng, “Ai nha, nóng như vậy? Sốt à?”

Thạch Mai nhìn nàng, lắc đầu.

Hồng Diệp nheo mắt, “Ngươi **?”

“Không có!” Thạch Mai liên tục lắc đầu.

Hồng Diệp và Toản Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy Thạch Mai giống như lắp gió vào chân chạy vào nhà, Tiểu Phúc Tử chạy nhanh đuổi theo.

Lưu lại hai người trong viện khó hiểu nhìn nhau —— đây là làm sao?