Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!

Chương 16




Thời gian vậy mà cũng qua mau thật. Thấm thoắt một năm học cũng qua đi, kết quả học tập học kì hai của Bảo Nhi khá lên rất nhiều, kéo theo cả năm cũng cao. Điều này cũng phải cảm ơn Nhật Lâm bao nhiêu ngày dạy Toán cho nó. Mới đầu học, nó chỉ ngồi ngắm Nhật Lâm không chịu nhìn vào sách vở khiến cậu phát bực, gõ cho nó mấy cái vào đầu mà nó cứ ngồi cười hì hì. Tóm lại, mấy buổi đầu đi học Bảo Nhi chẳng tiếp thu được tý kiến thức nào. Đến những ngày hôm sau, Nhật Lâm dọa nếu nó không học hành tử tế thì từ nay, cậu sẽ không đưa nó đi học, không nói chuyện với nó nữa. Ấy thế là nó cắm đầu cắm cổ vào học, Lâm giảng bài dù không hiểu, nó cũng gật gà gật gù kêu hiểu, đến lúc hỏi lại thì nàng ta ngớ ra.

- Tức chết đi được! Cậu có học hành gì không thế!

Lâm tức giận quát lên, nó phụng phịu:

- Cậu không thể nhẹ nhàng hơn được à! Tớ sợ cậu sẽ không chơi với tớ nữa!

- Được rồi – Lâm cố nén cơn tức giận xuống – Cậu học tử tế cho tôi! Chỗ nào không hiểu cứ nói là không hiểu!

Cũng may, sau hai hôm ấy thì Bảo Nhi cũng coi như tiếp thu được chút chút cộng với những ngày sau, con bé học hành vô cùng tử tế nên kì thi cũng vượt qua không khó khăn lắm.

--------------------------------------------------------------

~ Lễ Tổng kết ~

Sau khi tổng kết trường, mọi học sinh trở về lớp học của mình để tổng kết lớp. Lớp Bảo Nhi từ mấy hôm trước đã quyết định tổ chức chơi trò vẽ bột màu. Đại loại, lớp nó chia thành hai phe: Một xanh, một đỏ. Mỗi đứa một túi bột màu đi bôi bôi vẽ vẽ vào mặt nhau. Cả trường, có mỗi lớp nó là ầm ĩ nhất! Các lớp khối 12 năm nay là ra trường cũng không náo nhiệt như cái tập thể lớp nho nhỏ của nó.

Bảo Nhi và Nhật Lâm chung một đội, Cẩm Tú và Bảo Như ở đội bên kia. Bảo Như có vẻ không vui khi cùng đội với Cẩm Tú, nhưng thôi, cuối năm rồi, Bảo Như không muốn mất đi không khí và niềm vui của cả lớp cũng như chính bản thân mình. Gạt đi những gì không vui, cả tập thể 10A1 như hòa vào làm một, cùng nhau cười đùa. Trong lúc chơi đùa, Bảo Nhi sơ ý vấp phải chân bàn, không giữ được thăng bằng, con bé ngã ra phía sau làm những người bên cạnh ngã theo, những túi bột màu theo đà mà tung tóe ra khắp mình mẩy. Bây giờ, tụi nó chẳng quan tâm là bè phái gì cả, cứ thế đứa nọ quệt màu vào mặt đứa kia cho tới tận khi trời đã về trưa muộn. Nhìn mà xem, mặt mũi đứa nào cũng lấm lem, không ngoại trừ là quần áo, đầu tóc. Nói tóm lại, nhìn đứa nào đứa nấy không khác gì con quỷ. Vậy mà, ông trời không thương tụi nó thì phải. Đang nắng, trời chuyển mưa bất chợt. Mưa rào rào, xối xả. Từng giọt mưa nặng trĩu tiếp đất vỡ òa tạo nên bong bóng. Một số học sinh lớp nó, không ngại mưa mà kéo nhau ra lội nước. Phải tưởng tượng ra cái cảnh một nhóm học sinh khắp người dính toàn bột màu lôi nhau dưới trời mưa, bột màu bị chảy lem nhem khắp mặt mũi… Ôi chao, nghĩ đến đã thấy hãi hùng!

Mặt khác, Bảo Nhi và Nhật Lâm đứng trú bên hiên lớp, hai đứa cứ thế lặng im. Bảo Nhi vươn tay ra đón những giọt mưa từ trên hiên rỏ xuống mát lạnh, nó nở nụ cười. Nhật Lâm bước đến bên cạnh con bé, đưa tay phủi đi bột màu dính trên tóc nó làm nó giật mình quay lại, mặt đỏ bừng và tim đập liên hồi:

- Cậu làm tớ hết hồn!

Lâm ôn nhu cười:

- Cậu có vẻ thích mưa?

- Không đâu! Tớ không thích mưa chút nào hết! Tớ cũng không rõ lắm, nhưng thật sự là tớ không có thích mưa! – Lời nói và hành động của nó có chút mâu thuẫn! Nói vậy nhưng con bé vẫn tiếp tục giơ tay ra hứng lấy những giọt mưa. Lâm nghĩ Nhi không muốn nói nữa, cậu cũng không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn dáng hình nhỏ bé cùng với nụ cười rạng rỡ của Bảo Nhi khi có những giọt mưa tinh nghịch rơi vào lòng bàn tay bé nhỏ.

Cả hai vẫn tiếp tục im lặng. Một lúc sau, Bảo Nhi rút bàn tay đang hứng mưa lại, vòng ra sau lưng vấn chặt hai tay vào nhau, nó khẽ đưa chân, di di mũi giày xuống đất vẽ thành những vòng tròn nho nhỏ, cúi gằm khuôn mặt nhỏ xinh xuống đất và giọng nói của con bé cũng trở nên ngập ngừng, Bảo Nhi lấy hết can đảm, nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ, cất giọng:

- Tớ thích cậu! Cậu đồng ý làm người yêu tớ nhé!? Tớ hứa là sẽ đảm bảo việc học hành mà!

Im lặng…

Lại một khoảng không bất tận được tạo ra giữa hai người! Cảm xúc của Bảo Nhi đang rất hỗn độn! Con bé sợ rằng, khoảng cách giữa hai đứa đã xa rồi lại càng xa hơn. Nhưng, đã lỡ nói rồi, Bảo Nhi tin rằng mình đủ dũng cảm để đón nhận kết quả vì nó đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất!

- Chúng ta có thể tiếp tục là bạn!

Đoàng! Tiếng sấm giật một cái đưa Bảo Nhi về thực tại, nó nghe rõ mồn một câu trả lời của Nhật Lâm. Phải, cậu nói, hai người có thể là bạn! Trái với suy nghĩ, Bảo Nhi thực sự không đủ tự tin để đối mặt với Nhật Lâm thêm nữa! Nở một nụ cười nhạt, Bảo Nhi quay lưng. Bây giờ, con bé cảm thấy buồn, buồn lắm! Mối tình đơn phương từ cấp hai của nó, coi như chấm dứt!

- Tớ về trước nhé!

- Trời chưa tạnh, lát tôi đưa cậu về!

- Không cần đâu! Hôm nay tớ muốn đi bộ!

Nhi không để Lâm nói thêm điều gì, nó bước nhanh xuống bậc thang, hòa mình vào cơn mưa rào mát lạnh. Lạnh, lạnh như lòng nó bây giờ vậy! Mưa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nó cùng với hàng nước mắt mặn chát, chưa bao giờ trông Bảo Nhi lại thất thểu, buồn bã đến vậy! Bảo Như chạy đến hỏi han cũng bị nó đuổi đi không cho lại gần. Bây giờ, nó muốn ở một mình… nó muốn chạy thật xa tới một nơi nào đó chỉ có nắng và gió, nó sẽ sống thật hạnh phúc!

Nhật Lâm đứng bên lớp học, ánh mắt chưa một giây phút nào thôi dõi theo dáng hình nhỏ bé chạy trong làn mưa trong lòng cảm thấy nhức nhối! Tuy vậy, ai đó vẫn không đủ dũng cảm để đuổi theo người con gái bị mình làm cho tổn thương. Cậu đã lừa dối bản thân, lừa dối Bảo Nhi khi trả lời con bé! Khi nghe nó nói, cậu thực sự cảm thấy hạnh phúc mà!

Bao quanh Nhật Lâm bây giờ là một khoảng lặng, một cảm giác nhoi nhói! Cậu muốn mình chạy theo Bảo Nhi, muốn ôm con bé và nói xin lỗi nhưng đôi chân cậu không cho phép. Mùa hè tới, có lẽ sẽ thật dài…