Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 156




Chương 156

Cuộc đời như vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất, hơn nữa, cô còn bị buộc phải diễn!

“Cố Khiết Thần, anh về rồi…”, cô khắc chế sự run rẩy trong giọng nói của mình, ngọt ngào lên tiếng, đồng thời còn đưa tay ra, muốn đón lấy cặp tài liệu mà anh xách trong tay.

Cố Khiết Thần nhìn gương mặt cô, mi mày cong cong, bờ môi nhoẻn cười. Đó là gương mặt mà đã lâu anh không nhìn thấy, ánh mắt anh bỗng trở nên hoảng hốt trong phút chốc.

Lại có loại ảo giác không biết đêm nay là đêm nào.

Cho đến khi cô Lâm đi từ trong bếp ra, nhìn thấy anh thì cung kính chào: “Cậu chủ, cậu về rồi”.

Lông mi Cố Khiết Thần rung rung hầu như không thể nhìn thấy, đường nhìn di chuyển từ gương mặt mỉm cười của Hứa Tịnh Nhi sang gương mặt cô Lâm ở phía sau lưng cô, ánh sáng trong mắt ngưng đọng từng chút một, dần dần tối đi.

Ồ, hóa ra là vậy…

Hứa Tịnh Nhi đã quá quen thuộc với dấu hiệu nổi giận của Cố Khiết Thần. Cô thấy ánh mắt Cố Khiết Thần bỗng nhiên lạnh đi, trái tim lập tức chùng xuống.

Dù anh có muốn nổi giận, Hứa Tịnh Nhi cũng không thể để anh nổi giận trước mặt cô Lâm. Cô cắn răng, trước khi Cố Khiết Thần lên tiếng, cô đi đến bên cạnh anh trước, kéo cánh tay anh.

Cô nghiêng mặt qua, ngẩng đầu lên, cười một cách rạng rỡ: “Cố Khiết Thần, anh đi làm cả ngày mệt rồi phải không? Hôm nay cô Lâm làm rất nhiều món ngon cho chúng ta, mau đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm”.

Cố Khiết Thần rủ mắt nhìn nụ cười mà cô cố gắng duy trì trên mặt, cả bàn tay đang khoác cánh tay anh. Dù cô cố gắng ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng anh vẫn cảm giác được tay cô đang run.

Dù là giả…

Cố Khiết Thần nhanh chóng giấu đi ánh sáng ảm đạm nơi đáy mắt, ánh mắt anh khôi phục sự thờ ơ như thường lệ, không nhìn ra vui buồn. Sau đó, anh tùy ý gật đầu, để mặc Hứa Tịnh Nhi kéo anh cùng đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của cô Lâm, trái tim lơ lửng giữa không trung của Hứa Tịnh Nhi mới trở về chỗ cũ. Có trời mới biết… vừa rồi cô sợ Cố Khiết Thần sẽ hất cô ra, sau đó giễu cợt cô như thế nào.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ý thức được tay mình vẫn còn nắm cánh tay Cố Khiết Thần. Tim cô đánh bộp, chợt buông tay ra, thậm chí còn lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh.

Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, vội vàng giải thích: “Tình thế bắt buộc, tôi không cố ý muốn chạm vào anh”.

Câu này nói ra thật ra rất buồn cười, cô khoác tay chồng mình còn cần phải có lý do.

Cô rủ mi mắt, đắn đo câu từ, sau đó nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi cô Lâm sẽ ở lại đây, là ý của ông nội. Anh cũng biết… ông nội hi vọng chúng ta sống tốt, cho nên… có lẽ tạm thời chúng ta phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp”.

Cô đã suy nghĩ rồi, chỉ cần cô Lâm có thể thấy cuộc sống hôn nhân của cô và Cố Khiết Thần không tệ, có thể thấy tình cảm của bọn họ ổn định, để ông nội yên tâm. Cô sẽ lấy lý do muốn sống thế giới của hai người, cho cô Lâm về lại nhà cũ.

Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra lúc này. Cô nói sơ lược cách nghĩ của mình cho Cố Khiết Thần nghe. Anh không có biểu cảm gì mà cứ mãi im lặng, cũng không nắm được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.