Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 302




Chương 302

Cố Khiết Thần chuẩn bị quà cho cô đã đủ kinh thiên động địa rồi, không ngờ… bao lì xì này còn màu hồng nữa, anh nghiêm túc sao?

Chắc bao lì xì này là trợ lý Lâm chuẩn bị chứ gì, Cố Khiết Thần không thể mua bao lì xì như vậy được. Nhưng hai người chibi kia đáng yêu thật, lại còn là một trai một gái, hình như là một đôi.

Ông cụ Cố thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, nhưng ngay sau đó lại kiêu ngạo bới móc: “Không có sáng tạo, ông tặng bao lì xì cháu cũng tặng bao lì xì! Cháu nhét bao nhiêu tiền vậy? Chắc chắn không nhiều bằng ông!”.

Sau đó, ông cụ Cố quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt dịu lại, giọng nói cũng đầy dỗ dành: “Tịnh Nhi, cháu bóc ra xem đi, nếu ít tiền quá thì phải bắt nó bù thêm cho cháu”.

Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn Cố Khiết Thần, vì cô cảm thấy bao lì xì trong tay rất nhẹ. Chắc là Cố Khiết Thần tùy tiện đưa một bao lì xì lấy lệ, không có nhiều tiền bên trong, nếu bóc tại chỗ thì anh sẽ mất thể diện.

Không phải cô quan tâm điều này, mà là sợ anh thẹn quá hóa giận. Cô không muốn đầu xuân năm mới phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Cố Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi, dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh hất cằm nói: “Mở ra đi”.

“Úi chà, tự tin thế?”, ông cụ Cố cũng bắt đầu tò mò không biết rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhìn chằm chằm vào bao lì xì: “Tịnh Nhi, xem đi”.

Hứa Tịnh Nhi đã được cho phép, liền trút bỏ gánh nặng tâm lý, mở bao lì xì, rút tiền từ trong ra… Ồ, không phải là tiền, mà là một chiếc thẻ vuông vắn.

Hứa Tịnh Nhi chỉ nhìn chiếc thẻ này một cái đã muốn ngừng thở.

Nếu cô không nhìn nhầm, thì đây là thẻ ngân hàng do ngân hàng tư nhân chuyên mở cho khách VIP cao cấp, hơn nữa còn là thẻ đen cao cấp nhất, các chữ in trên thẻ đều được khảm nạm vàng ròng.

Vừa rồi cô còn cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, bây giờ lại thấy nặng tựa nghìn cân.

Ngay cả ông cụ Cố hô mưa gọi gió trên thương trường bao nhiêu năm, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua, vậy mà lúc này cũng bị chiếc thẻ đen làm cho kinh ngạc. Ông ta quả thực không ngờ thằng cháu mình không ra tay thì thôi, đã ra tay thì gạo xay ra cám.

Được lắm thằng nhóc! Xem ra những gì cô Lâm báo cáo ông ta là chính xác! Phải tăng lương!

Ông cụ Cố cười đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn, lần đầu tiên thấy thằng cháu mình thuận mắt đến thế, không khỏi gật đầu: “Tốt tốt tốt, tốt lắm, tốt lắm, món quà năm mới cháu chuẩn bị rất chu đáo! Tịnh Nhi, cháu phải cất cẩn thận nhé, đây là tấm lòng của Khiết Thần dành cho cháu đấy”.

Hứa Tịnh Nhi đơ người mất hơn một phút, nhưng vẫn còn hơi hoảng hốt, không có chút cảm giác chân thực nào. Nghe ông cụ Cố nói thế, cô mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Cô không biết chiếc thẻ này là Cố Khiết Thần chuẩn bị để khiến ông cụ Cố vui lòng, hay là thật lòng tặng cho cô, nhưng lúc này cô chỉ có thể nghe theo lời ông cụ Cố, nặn ra một nụ cười “thẹn thùng”.

Trợ lý Lâm giúp mẹ anh ta là cô Lâm bê đĩa hoa quả ra, vừa đi đến đã nhìn thấy chiếc thẻ đen trong tay Hứa Tịnh Nhi. Anh ta kinh ngạc đến mức suýt nữa làm rơi đĩa hoa quả.

Anh ta biết boss lớn muốn tặng cô chủ thẻ đen làm quà năm mới, bởi vì chính anh ta là người chuẩn bị. Ngay cả bao lì xì kia cũng được đặt riêng, hai người chibi kia cũng đã được mua bản quyền, cả thế giới chỉ có một phong bao lì xì này.

Nhưng điều khiến anh ta không ngờ chính là, chiếc thẻ trong tay cô chủ không phải là chiếc anh ta chuẩn bị, mà là…