Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 493




Chương 493

Hứa Tịnh Nhi không biết hắn đã tiêm gì vào người mình, trong đầu thầm đoán già đoán non, dần dần, cô cảm giác sức lực cơ thể mình tan rã. Vừa rồi còn khẽ cử động chân tay giãy dụa một chút, nhưng bây giờ thì không còn chút sức nào.

Hắn đề phòng cô chạy trốn nên khiến cô mất hết sức lực sao?

Rốt cuộc người này muốn làm gì? Rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến Vân Nhu?

Tuy hiện giờ tất cả vẫn rối như mớ bòng bong, nhưng cô biết chắc chắn chuyện này không đơn giản, khiến cô mất hết sức lực chỉ là khởi đầu mà thôi.

Cũng không biết Cố Khiết Thần đã biết cô bị mất tích chưa, rõ ràng cô đã nói sẽ không khiến bản thân bị thương, nhưng không ngờ… Chắc là anh lo cho cô lắm.

Dù có thế nào cô cũng phải bảo vệ bản thân, đây là điều cô đã hứa với Cố Khiết Thần.

Sau khi cả người mất hết sức lực, đầu óc Hứa Tịnh Nhi cũng bắt đầu lơ mơ, không khống chế được mà lịm đi.

Trợ lý Lâm đã xin trích xuất tất cả camera gần đó, thức từ nửa đêm đến chiều hôm sau, mắt cũng đỏ cả lên, cuối cùng mới góp nhặt được mấy tuyến đường vụn vặt mà người đàn ông bắt Hứa Tịnh Nhi đã rời đi.

Có vẻ hắn đã chuẩn bị kĩ càng từ trước, luôn né tránh camera, nên đoạn đường bị ngắt quãng, bây giờ chỉ xác định được đại khái là hắn đi về phía Nam.

Nhưng phía Nam cũng rất rộng lớn, muốn xác định thêm thì phải có thời gian tiếp tục xem kĩ hơn.

Cố Khiết Thần đã không chờ nổi nữa, cho dù chỉ biết phương hướng thì cũng phải tìm trước đã. Hứa Tịnh Nhi ở trong tay người kia thêm một giây là thêm nguy hiểm, anh không thể ngồi yên không làm gì được.

Cố Khiết Thần lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Soái, kể lại tình hình một cách ngắn gọn. Từ Soái lập tức điều động mạng lưới mối quan hệ của gia tộc anh ta, tản người ra điều tra về phía Nam.

Mất một ngày một đêm, cuối cùng cũng xác định được Hứa Tịnh Nhi bị đưa đến vùng ngoại ô phía Nam.

Từ Soái lái xe đến, Cố Khiết Thần bảo trợ lý Lâm ở lại khách sạn tiếp tục xem camera, nếu có bất cứ manh mối gì mới phải lập tức gọi điện thoại báo cho anh. Anh ngồi ở ghế lái phụ, cùng Từ Soái xuất phát đến ngoại ô để tìm.

Cùng lúc đó, phía cảnh sát cũng điều tra tung tích của Vân Nhu, nhận được một cuộc gọi nặc danh, nói nhìn thấy một người phụ nữ trông giống Vân Nhu xuất hiện ở ngoại ô phía Nam thành phố B. Cảnh sát không dám bỏ qua bất cứ manh mối nào, lập tức phái người đến đó.

Cánh nhà báo có không ít người đang rình tin ở đồn cảnh sát, muốn có được thông tin đầu tiên. Thấy xe cảnh sát hú còi rời đi, đương nhiên bọn họ cũng lên xe, theo sát phía sau.

Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại lần nữa, xung quanh không còn tối đen như trước. Có ánh sáng vàng yếu ớt rọi từ trên đỉnh đầu xuống, đó là một chiếc bóng đèn treo.

Cô cứng ngắc đảo tròng mắt, chậm rãi nhìn xung quanh, đây hình như là… một nhà kho bỏ hoang.

Có không ít hàng hóa bị bỏ chất đống ở đó, cũng có rất nhiều đồ đạc lộn xộn.

Vậy là sau khi bị tên côn đồ kia đưa đi, cô vẫn luôn ở nhà kho này sao?

Sau đó cô phát hiện, dây thừng trói hai tay hai chân cô đã không còn, nhưng… cô vẫn chỉ có thể ngồi dựa vào vách tường ở chỗ cũ, bởi vì hai tay, hai chân cô không chỉ không có sức, mà còn không có cảm giác.