Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 859




Chương 859

Hứa Tịnh Nhi đặt tay lên tay nắm cửa, lông mày nhíu lại rồi giãn ra, quay đầu nhìn Tả An: “Bây giờ là 11 giờ 50 phút, em đã cùng anh tham gia bữa tiệc theo yêu cầu của anh, còn 10 phút nữa là kết thúc ngày hôm nay, có phải anh cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?”.

“Đúng vậy…”

Tả An khẽ cười: “Nếu đã đồng ý cho em thì anh sẽ không nuốt lời”.

Anh ta ngừng lại một chút, giơ tay lên, chỉ vào ban công ở cuối hành lang: “Qua đó đi”.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười hài lòng: “Được”.

Tả An về phòng anh ta, khi anh ta cầm hợp đồng bước ra ngoài ban công, thì Hứa Tịnh Nhi đã ngồi xuống ghế, trên bàn có một cốc sữa nóng.

Anh ta nhíu mày, bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Đây là…”, Tả An nhìn cốc sữa.

Hứa Tịnh Nhi vươn tay, đẩy cốc sữa kia đến bên cạnh tay anh ta: “Cảm ơn anh đã giữ lời, cái này để anh giải rượu”.

Tả An đặt hợp đồng lên bàn, cẩn thận cầm cốc sữa kia lên, dường như hợp đồng còn không quan trọng bằng cốc sữa này.

“Cảm ơn em”, anh ta nói nghiêm túc.

Anh ta uống một ngụm, rồi đẩy hợp đồng tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi: “Em đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì em hãy ký tên, một nửa cổ phần trong tay anh sẽ thuộc về em”.

Sau đó, anh ta còn mở nắp bút, cũng đặt bên cạnh tay Hứa Tịnh Nhi.

“Hy vọng sau này, chúng ta vẫn có thể… tiếp tục nắm tay nhau, tiếp tục đi cùng nhau”.

Bàn tay đang run run lật văn kiện của Hứa Tịnh Nhi bỗng khựng lại, cô ngước mắt nhìn Tả An. Anh ta nói xong câu đó liền cầm cốc sữa lên uống.

Rõ ràng là cốc sữa rất bình thường, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mặt mãn nguyện trên mặt anh ta.

Cô chớp mắt rồi cúi xuống.

Sau khi đọc xong văn kiện, chắc chắn nội dung không có vấn đề gì, Hứa Tịnh Nhi cầm bút, hít sâu một hơi, nhanh chóng ký tên của mình.

Cô đóng nắp bút, gấp văn kiện lại, cầm điện thoại xem thời gian, cười nói: “Vừa đúng 0 giờ, hôm nay là một ngày tốt đẹp”.

Tốt đẹp.

Tả An uống xong ngụm sữa cuối cùng: “Anh cũng mong lát nữa em sẽ có một giấc mơ đẹp”.

Tả An lần nữa đưa Hứa Tịnh Nhi về phòng, nói: “10 giờ sáng mai là chuyến bay về Đế Đô, ngủ sớm đi”.

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi tắm xong thì ra ngoài lau khô tóc, rồi lên giường nằm.

Tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này không khỏi hiện lên trong đầu cô, từng cảnh tượng lướt qua như một thước phim. Cô quay người, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc bóng đêm này đến bao giờ mới có thể kết thúc?