Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 72: Tiểu Bảo mở miệng




Hạ Vân Sách uống một hớp sữa bò, "Em xuất thân từ bên khoa học, nên em không có nhiều tư duy cảm tính như vậy. Em cũng nguyện ý tin rằng,  Tiểu Bảo sẽ càng ngày càng tốt, ông bà nội, bố mẹ, anh hai bọn họ sẽ vượt qua được bóng ma anh chị cả ở trong lòng nhờ chị."

Tần Dĩ Duyệt nghe Hạ Vân Sách nói khiến cô có chút xấu hổ.

Cô từng học một ít về nhận biết biểu cảm, cho nên biết rõ Hạ Vân Sách nói đều là lời nói thật.

Trong lòng ngoại trừ vui vẻ, cũng có chút ít hổ thẹn.

Cô còn nghĩ không muốn nói cùng người vừa quen như Hạ Vân Sách nữa chứ. Mà Hạ Vân Sách lại hoàn toàn không để ý đây là lần thứ nhất gặp mặt của các cô.

Tần Dĩ Duyệt nói: "Em nói như vậy, chị đã chắc chắn hơn rồi. Y học vĩnh viễn có kỳ tích, chị cũng tin tưởng Tiểu Bảo rồi cũng sẽ tốt thôi. Em làm sao bây giờ? Bụng em sớm muộn cũng lộ ra đấy."

Hạ Vân Sách thở dài, đôi mắt xinh đẹp về phía cảnh tuyết xa xa. Trong mắt hiện lên sự ảm đạm, "Chị dâu, nếu như là chị, chị sẽ làm sao đây?"

"Chị không biết câu chuyện đằng sau. Không có biện pháp kết luận."

"Người đó em thích đã lâu rồi, có thể trong lòng anh ấy ẩn dấu một người, người kia đã chết. Sau khi người kia chết đi. Trong lòng, trong mắt anh đã không còn có thể nhìn vào ai khác rồi."

Tần Dĩ Duyệt khó hiểu mà hỏi: "Vậy các em tại sao có thể có..."

"Đó là một chuyện ngoài ý muốn. Anh ấy cũng không biết."

Tần Dĩ Duyệt đã hiểu."Chị không có biện pháp đề xuất gì cho em hết, bởi vì chị chưa có thử yêu thích một người như vậy. Bạn trai cũ của chị đá chị đi, chị lập tức vung tay dồn ép đe dọa thằng cha đó. Chị thật không có tình cảm uyển chuyển như vậy đâu."

Hạ Vân Sách nghe vậy cười khẽ một tiếng, "Thật hay giả?"

"Thật đó. Chị còn có thể làm nhiều chuyện ngớ ngẩn hơn cơ. Mẹ của chị thường xuyên nói chị nhìn rất thông minh, thật ra chỉ là 250*."

*250: đồ ngốc

"Em cũng đã nhìn ra rồi. Chúng ta mới gặp lần đầu tiên, chị liền nói với em về bạn trai cũ của chị."

Tần Dĩ Duyệt ha ha cười nói: "Cái này có là gì. Anh hai em cũng biết đấy."

"Lúc anh hai gặp bạn trai cũ của chị biểu cảm như thế nào nhỉ?"

"Chị cùng thằng cha đó chia tay 7 năm rồi, không có tí uy hiếp gì đối với anh hai em, cho nên anh hai em liền bày ra vẻ mặt "Muốn đùa giỡn vị hôn thê của tôi, chán sống rồi?", vô cùng miệt thị người ta đó."

"Ha ha ha... Chị dâu, chị làm em cười chết mất." Hạ Vân Sách ôm bụng cười nói.

Tần Dĩ Duyệt khóe miệng cũng cong lên, nhìn nhìn điện thoại, "Thời gian không còn sớm, chúng ta xuống lầu bắn pháo hoa cùng Tiểu Bảo, sau đó em tắm rồi ngủ đi. Chị còn có ba ngày nghỉ, chúng ta sau này vài ngày lại trò chuyện."

"Chị nghỉ ngắn quá vậy?"

"Bệnh viện đều như vậy, cũng không thể không cho những đồng nghiệp khác mừng năm mới, tất cả mọi người luân phiên đến mà."

"Đi. Em thừa dịp ngày nghỉ của chị, nhất định trò chuyện thật nhiều."

"Ừ."

Tần Dĩ Duyệt dọn lấy đồ ăn vặt ăn không hết, đi theo Hạ Vân Sách xuống dưới, trong lòng lập tức tươi đẹp không ít.

Không còn thấp thỏm không yên cùng lờ mờ sự tự ti.

Môn không lo, hộ không đúng, thì thế nào?

Cô cũng không phải không ưu tú, cũng không phải không xứng với Hạ Kiều Yến.

Cô tự ti, thấp thỏm không yên cái cộng lông!

Cô phải đem tinh thần không biết xấu hổ trước kia lấy ra thôi.

**

Lúc Tần Dĩ Duyệt trở về phòng của cô cùng Hạ Kiều Yến, Hạ Kiều Yến vừa giúp Tiểu Bảo tắm rửa xong.

Hạ Kiều Yến thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, đông lạnh, "Em nói chuyện với Vân Sách sao?"

"Vâng, có cảm giác chị em thất lạc nhiều năm."

"Xem ra Vân Sách rất thích em, con bé bình thường nói rất ít, không quá thích nói chuyện."

"Thổ hào, anh không phải đang nói chính anh sao? Trước đây anh cũng vậy đó. Em nghe Tiểu An nói, anh đi  đàm phán đều trực tiếp ném hợp đồng đến trước mặt đối phương, nói một câu "Chia 4:6, tôi sáu anh bốn, có ký hay không?" phương thức ký hợp đồng  tàn bạo như thế, cũng là không có ai rồi."

Hạ Kiều Yến bất đắc dĩ mà nhìn cô, "Em cảm thấy khả năng sao? Làm kinh doanh không có mấy người nhiều tiền nhưng ngốc đâu, ngốc mà em nghĩ là do người đó bày ra thôi,  không phải là ngốc đâu."

"Thật sao?"

"Đúng. Chuyện Tiểu An nói chỉ tồn tại trong phim thần tượng hay là tiểu thuyết ngôn tình, phù hợp với tưởng tượng của mấy cô gái. Công ty nhỏ hợp đồng còn phải suy xét nhiều lần mới có thể ký, huống chi là hợp đồng của công ty lớn cùng công ty lớn. Anh đẩy mạnh hợp đồng đến bước đó, cơ bản là tất cả điều khoản đều thỏa đáng rồi, những cái điều khoản đó đều là song phương từng bộ môn quản lý trải qua quá nhiều lần đàm phán mới đi tới kết quả, anh ra mặt chỉ là một cái hình thức thôi. Không có người sẽ đặc biệt nói đến một câu "Chia 4:6, tôi sáu anh bốn, có ký hay không?" nói đâu."

"Tâm hồn thiếu nữ bị vỡ tan tành."

Hạ Kiều Yến đem đặt tới trên đùi cô Tiểu Bảo, "Giúp thằng bé lau mình, lau khổ rồi sấy tóc cho nó luôn."

"Yes Sir."

Tần Dĩ Duyệt một tay ôm cơ thể mập mạp của Tiểu Bảo, một tay đi kéo ngăn kéo của tủ đầu giường, đem mỹ phẩm dưỡng da chuyện dụng của trẻ nhỏ lấy ra.

Một bên thoa một bên hát nhạc thiếu nhi, "Ma ma luôn nói với tớ, cha mẹ yêu tớ nhất, tớ lại luôn không rõ, yêu là cái gì. Ba ba luôn nói với tớ, cha mẹ yêu tớ nhất, tớ lại luôn không hiểu, yêu là cái gì. Yêu tớ cậu hãy theo giúp tớ, yêu tớ cậu thân thiết hôn tớ; yêu tớ cậu liền khen ngợi tớ, yêu tớ cậu sẽ ôm tớ một cái..."

Tiểu Bảo con mắt lóe sáng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, có vẻ rất thích nghe bài nhạc thiếu nhi này.

Tần Dĩ Duyệt thấy bộ dạng này của nhóc, nhẹ véo khuôn mặt nhỏ.

Cô từ khi bên người có thêm Tiểu Bảo, sẽ không tự giác mà chú ý đến từng chút của con trẻ.

Nhạc thiếu nhi cũng nghe không ít, lúc không hát không có phát hiện, lúc hát rồi phát hiện nhạc thiếu nhi thật là dễ nghe.

"Bảo bối, con thích bài hát này sao?"

Tiểu Bảo gật đầu.

"Thích mà nói..., con cũng có thể thử hát một chút."

Tiểu Bảo không có biểu thị gì.

Hạ Kiều Yến ở phòng tắm tự nhiên cũng nghe được tiếng hát của Tần Dĩ Duyệt, không tự giác chậm lại động tác tắm rửa.

Tần Dĩ Duyệt đổ phấn rơm trong lòng tay, xoa đều, sau đó thoa nhẹ lên mặt Tiểu Bảo, trên tay chân, giọng bình tĩnh nói: "Giống như lần trước mẹ nói, mẹ và baba không miễn cưỡng con đón ý nói hùa yêu cầu của chúng ta, con có thể không cần như những đứa trẻ khác đến trường, nói chuyện, kết bạn, con muốn làm cái gì chuyện gì đều là tự do. Nhưng điều khiến mẹ và baba lo lắng, là con nếu bây giờ không chịu  nói lời nào mang có thể sẽ mang đến một loạt bệnh trạng cùng hậu quả. Con có hiểu điều này không?"

Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn Tần Dĩ Duyệt, thịt trên mặt rõ ràng rất chăm chú, nhẹ gật đầu.

"Con rất thông minh, là đứa trẻ thật biết điều, mẹ rất vui vì con có thể thân thiết với mẹ như vậy. Mẹ hi vọng con có thể trở nên hoàn mỹ hơn nữa, trở thành đứa trẻ tuyệt nhất, mẹ cũng muốn nghe xem giọng nói của con nghe có hay không nữa. Bảo bối, khi nào thì con đồng ý nói chuyện đây? Dù là nói một chữ cũng tốt lắm đó."

Hạ Kiều Yến nghe giọng nói dịu dàng của cô ngốc kia, nghĩ đến lúc Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện có lẽ sẽ rất nhanh thôi.

Anh đang muốn vặn chốt mở vòi nước lần nữa, thì nghe được một giọng nói trẻ con non nớt, cứng nhắc.

"Ba, baba..."

Hạ Kiều Yến cả người dừng lại, trong đầu lập tức như ngàn vạn đóa pháo hoa nổ tung.

Anh bất chấp trên người mình còn có bọt biển, giật một cái khăn tắm, vây quanh ở trên lưng liền liền xông ra ngoài.

Tiểu Bảo cùng Tần Dĩ Duyệt bị bộ dáng của anh hù cho sợ.