Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 120




Chương 120

“Em cảm thấy tôi không có chừng mực như vậy sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.

Lúc này Nam Khuê mới tin tưởng.

Nhưng cô lập tức nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Tôi không quan tâm vì sao cô biết mà đến, cũng không quan tâm cô thật lòng muốn đến thăm ông nội hay giả tình giả ý, Phương Thanh Liên, cô nghe rõ cho tôi, hiện tại cô lập tức đẩy xe lăn của mình rời đi cho tôi.”

“Nam Khuê.” Phương Thanh Liên cắn môi, yếu ớt nhìn về phía cô: “Tôi có ý tốt, tôi biết ông nội không thích tôi, nhưng tôi chưa từng trách ông nội, tôi đến thăm ông cụ cũng có lỗi sao?”

“Biết ông nội không thích mình cô còn mặt dày đến đây làm gì, Phương Thanh Liên, cô muốn yên tâm cái gì?” Nam Khuê đột nhiên quát to.

Cô luôn luôn không tức giận.

Cảm giác cô cho người khác gần như đều là yên lặng, đều là hình tượng dịu dàng.

Lần tức giận này thật sự dọa Phương Thanh Liên sợ.

Thấy không xuống tay từ chỗ Nam Khuê được, Phương Thanh Liên lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, van cầu anh, đừng đuổi em đi, ông nội bệnh nặng, em chỉ muốn tiễn ông đi một đoạn đường cuối cùng, em cam đoan sẽ không…” Gây phiền phức cho anh.

Phương Thanh Liên còn chưa nói xong đã bị một bàn tay của Nam Khuê đánh mạnh lên mặt.

Đầu óc cô ta trống rỗng, Phương Thanh Liên vừa ngẩng đầu lên, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên một tát nữa đã mạnh mẽ rơi xuống má bên kia.

Hai dấu tay trên mặt Phương Thanh Liên hiện lên vô cùng rõ ràng.

“Phương Thanh Liên, cô muốn yên tâm về cái gì? Ai nói đây là đoạn đường cuối cùng, cô có tin tôi xé miệng cô ra không?”

“Tôi nói cho cô biết, lập tức cút đi cho tôi.”

“Nếu không cút, tôi sẽ trực tiếp cho người ném cô ra ngoài.”

Nam Khuê thật sự tức giận.

Phương Thanh Liên chưa từng thấy Nam Khuê như vậy.

Không chỉ cô ta mà ngay cả Lục Kiến Thành cũng chưa từng gặp qua.

Anh biết cô lo cho ông nội, quan tâm cho ông nội, nhưng Lục Kiến Thành lại không ngờ Nam Khuê quan tâm đến ông nội nhiều như vậy.

Bình thường dù cô có nổi giận cũng chưa từng mất khống chế như vậy.

Nhưng hôm nay cô như một con hổ hung dữ, vươn móng vuốt sắc bén nhất, há chiếc miệng đầy máu to rộng, không chút lưu tình nào.

“Kiến Thành…” Giọng nói Phương Thanh Liên run rẩy, đem chút hi vọng cuối cùng nhìn về phía Lục Kiến Thành.

“Cút.” Nam Khuê quát to.

Lục Kiến Thành không lên tiếng.

Dưới ánh mắt hung dữ của Nam Khuê, Phương Thanh Liên đẩy xe lăn, chật vật rời đi.

Trong phòng bệnh ông nội Lục vui vẻ cười nói: “Cuối cùng con nhóc kia cũng nổi giận một lần rồi, lại còn là vì cha, cha rất vui.”

“Sau khi cha đi, người cha lo nhất là con bé, các con phải thề, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đều phải chăm sóc cho con bé cẩn thận.”

“Còn có chuyện ly hôn, chắc là hôm nay hai đứa chúng nó còn chưa làm xong thủ tục, các con cố níu kéo thêm đi, ông lão này chỉ hi vọng cháu của mình và cháu dâu có thể nắm tay nhau đi đến bạc đầu, dắt tay nhau đi đến hết cuộc đời.”

“Được rồi, gọi Kiến Thành vào đi.” Ông cụ nói.

“Cha.” Lục Minh Bác và Vân Thư đồng thời nói.