Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 128




Chương 128

Nghĩ đến, cũng thật mỉa mai.

“Là ai nói, nhất định phải ôm tôi mới có thể ngủ được, kết quả lúc tôi tắm xong đi ra đã thấy người nào đó ngủ say rồi.” Lục kiến Thành mở miệng trước.

Nam Khuê ngẩng đầu, càng thêm xấu hổ: “Xin lỗi, do mệt quá, vừa lên giường đã ngủ thiếp đi.”

“Ngủ đã chưa?”

“Ừm, ngủ đã rồi.”

Lục kiến Thành vén chăn trên giường lên, anh mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc váy màu be đặt lên giường.

Nam Khuê có chút sững sờ, nếu cô nhớ không lầm, kết hôn được hai năm, đây là lần đầu tiên anh chủ động lấy quần áo cho cô, đương nhiên không tính bộ đồ ngủ kia.

“Mau rời giường đi ăn sáng, cơ thể em không tốt, nhất định phải ăn bữa sáng.”

“Ừm.”

Nam Khuê gật đầu, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào.

Rửa mặt xong, hai người cùng nhau đi xuống phòng ăn.

Trong phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đều là những món cô thích ăn.

Nhìn một bàn ăn sáng, suy nghĩ của Nam Khuê ngay lặp tức trở lại ngày anh đề nghị ly hôn.

Ngày hôm đó, nó rất giống với những gì đã xảy ra như ngày hôm nay.

Nghĩ đến giọng điệu anh nói ly hôn, trái tim cô vẫn sẽ nổi lên từng trận chua xót cùng đau đớn.

Trên bàn ăn rất yên tĩnh, ngay cả tiếng đũa và thìa gần như đều nghe rất rõ ràng.

Cả hai đều chậm rãi ăn sáng, không ai nói gì.

Nhưng, lại giống như ăn ý, bữa sáng của hai người đều ăn rất chậm.

Một chén cháo trắng, Nam Khuê ăn gần mười phút.

Cuối cùng, các món ăn trên bàn đều bị bọn họ ăn sạch, không có gì để ăn nữa, hai người mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.

“Kiến Thành…”

“Nam Khuê…”

Hai người đồng thời mở miệng.

“Anh nói trước đi!” Nam Khuê nói.

Giống như ngày hôm đó, cô cho Lục kiến Thành cơ hội mở miệng trước.

Tuy rằng có di nguyện của ông nội, nhưng nếu anh vẫn kiên trì ly hôn, cô sẽ không ép anh, cô sẽ phối hợp đi làm thủ tục ly hôn với anh.

Lục kiến Thành nhíu mày nhìn cô: “Lần này em nói trước đi.”

“Anh có chắc không?”

”Ừm, em nói trước đi.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu.

Cô siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đã nổi lên từng lớp mồ hôi, hình như cả bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Lời nói trong lòng vẫn luôn nghẹn lại ở trong cổ họng, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, dứt khoát không quan tâm đến bất cứ điều gì, trực tiếp bất chấp tất cả: “Tôi muốn nói, nếu như có thể, chúng ta có thể không ly hôn không?”