Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1656




Chương 1656

Chu Tiễn Nam nghiêm túc đọc xong tất cả tài liệu: “Anh cảm thấy cái chết của ông ấy có chút kỳ lạ?”

“Anh cũng cảm thấy?”

“Thực sự không bình thường lắm, hồ sơ của ông ấy quá đơn giản, đặc biệt là hồ sơ về cái chết, vô cùng ngắn gọn.”

“Cho nên bên trong chắc chắn có một vài điều bí ẩn, chuyện của hệ thống cảnh sát anh quen thuộc hơn tôi, cũng có quan hệ rộng hơn tôi, nếu tôi nhớ không nhầm thì cấp trên kia là bạn cũ của cha anh, có quan hệ rất tốt.”

Lục Kiến Thành tiếp tục: “Nếu anh đồng ý giúp đỡ, thì việc này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Chu Tiễn Nam ngước mắt nhìn lại: “Anh ngược lại điều tra rõ ràng.”

“Anh cứ nói thẳng, có thể giúp được không?” Lục Kiến Thành hỏi thẳng.

Chu Tiễn Nam vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ: “Phiền anh mang menu đến đây.”

Ngón tay thon dài lật menu ra, anh tao nhã chọn vài món chính và một chai rượu vang quý.

Sau đó đóng lại, nhường mày nhìn qua: “Bữa ăn này anh thanh toán.”

Ngụ ý là đã đồng ý giúp đỡ.

Đáy mắt Lục Kiến Thành tràn ra ý cười: “Đừng nói là một bữa, mười bữa cũng được.”

Vốn cho rằng việc điều tra sẽ mất hai ngày, nhưng không ngờ buổi tối Lục Kiến Thành đã nhận được điện thoại của Chu Tiễn Nam.

“Sao thế? Anh có phát hiện gì mới sao?”

“Tôi còn chưa đi tìm chú Phùng, chỉ nhờ người trong hệ thống kiểm tra, kết quả giống hệt như các bản khai anh đưa tôi, tất cả thông tin đều vô cùng đơn giản, rõ ràng đã bị người ta cố ý thao tác.” Chu Tiễn Nam nói sự thật.

Lục Kiến Thành nhíu mày càng sâu: “Việc này quả nhiên không đơn giản.”

“Có thể hơi khó giải quyết, sẽ phải cần thêm một chút thời gian.”

“Được, nếu anh có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tôi nhất định phối hợp.”

Cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam lập tức gọi điện thoại cho Phùng Thao.

“Chú Phùng, chú nghỉ ngơi rồi ạ?”

Nhận được điện thoại của anh ấy, Phùng Thao rất vui vẻ: “Chưa, chú vừa mới xử lý xong một vài việc.”

“Chú Phùng, tuy công việc quan trọng nhưng chú nhất định phải chú ý đến sức khỏe, ngày mai cuối tuần chú có ở nhà không ạ, cháu muốn đến thăm chú.”

Phùng Thao vui vẻ gật đầu: “Được, thằng nhóc cháu đã lâu không đến thăm chú rồi, đúng lúc ngày mai có thời gian, uống cùng chú vài ly rồi đi.”

“Vâng, chú Phùng. Vậy cháu không quấy rầy chú nghỉ ngơi nữa, sáng mai cháu đến.”

Sáng hôm sau, Chu Tiễn Nam vừa xuống lầu.

Ngoài cửa có tiếng bíp, Chu Cẩm dừng chiếc xe thể thao màu đỏ, rút chìa khóa ra đi vào bên trong.

Nhìn thấy Chu Tiễn Nam, cô ấy trực tiếp ném chìa khóa qua: “Hôm nay phải đi gặp ông lớn nào thế, thảo nào cậu lại muốn lái xe chị, à đúng rồi, cua lông cậu cần chị đều bảo người chuẩn bị xong cho cậu rồi, vừa vận chuyển đến bằng đường hàng không, vừa to vừa tươi.”

“Còn có rượu quý, đều ở cốp sau.”