Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 271




Chương 271

“Đẹp đúng không!” Hoắc Ti Yến tự hào khoe khoang.

Sau đó lại nói thêm một câu: “Niệm Sơ tặng tôi, nói chính xác hơn là Nam Khuê tặng.”

“Cái gì?”

Lục Kiến Thành xoay người lại, khó tin nhìn Hoắc Ti Yến: “Cậu nói lại lần nữa, ai tặng?”

“Vợ cậu đưa cho Niệm Sơ, Niệm Sơ đưa cho tôi, có vấn đề gì sao?” Hoắc Ti Yến nhíu mày.

Anh ta cảm thấy bản thân diễn đạt vô cùng rõ ràng mà?

“Đi đây.”

Lục Kiến Thành ném lại một câu rồi rời đi.

Lúc lên xe, anh nhanh chóng khởi động rồi nhấn ga rời đi, chiếc xe lao như bay trong màn mưa.

Về đến nhà, Lục Kiến Thành rón rén mở cửa.

Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng nhạt từ chiếc đèn trên tường.

Nam Khuê ngủ trên giường, chiếc giường đôi kiểu Pháp vừa to vừa rộng, nhưng cô chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ.

Lục Kiến Thành đến gần mới phát hiện cô ôm lấy bản thân, co lại thành một cục nhỏ trên giường.

Anh nhìn thấy vậy, đột nhiên cảm thấy tim chua xót.

Trong lòng càng ảo não hơn.

Dù như thế nào anh cũng không nên để một mình cô ở lại chỗ này, huống hồ lại còn trong lúc trời mưa to, sấm sét ầm ầm mà cô sợ nhất.

Thay quần áo xong, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng lên giường, sau đó ôm Nam Khuê vào ngực.

Có thể do quá sợ hãi cho nên khi được một vòng tay ấm áp ôm lấy, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc, Nam Khuê không từ chối, cơ thể hơi động đậy trong ngực anh.

Sáng hôm sau, lúc Nam Khuê mở mắt thấy Lục Kiến Thành thì vô cùng khiếp sợ.

Sao anh lại quay về?

Quay về lúc nào?

Cô nhớ rõ lúc anh rời đi rất tức giận cơ mà? Sao trong một đêm lại ngủ trên giường cô thế này?

Không thể không nói chuyện này phát triển theo chiều hướng vô cùng kỳ lạ.

Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng Nam Khuê cũng không đánh thức Lục Kiến Thành.

Cô nhẹ nhàng lấy tay anh ở trên eo mình xuống, Nam Khuê rón rén bước xuống giường, kết quả người còn chưa rời giường thì eo đã bị xiết chặt.

Một giây sau, cô đã bị Lục Kiến Thành ôm vào trong ngực.

“Sao lại dậy sớm vậy? Ngủ ngon không?”

Vì chưa tỉnh ngủ nên giọng Lục Kiến Thành vô cùng trầm thấp gợi cảm, nhất là cảm giác lười biếng kia khiến người khác vô cùng say mê.

Tim Nam Khuê chậm một nửa nhịp, vội vàng nói: “Ngủ…Ngủ ngon.”

“Tôi phải rời giường, nếu như anh ngủ chưa đủ thì ngủ thêm lúc nữa đi.”

Nói xong cô tiếp tục trèo xuống giường.