Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 280




Chương 280

Anh vừa nói như vậy, Nam Khuê liền thấy ngại ngùng, vội vàng nói: “Mau rửa tay đi, tôi đã nấu cơm xong rồi.”

“Được.”

Rất nhanh sau đó, cả một bàn đồ ăn hấp dẫn đã được dọn lên.

Món chính là bít tết và mì ống, còn thêm cả vài món Tây?” ăn kèm nữa.

“Em làm món Tây?” Lục Kiến Thành có chút ngạc nhiên.

Nam Khuê gật đầu: “Ừm, nghĩ do anh thích ăn.”

Thực ra cô đang nói dối. Vốn dĩ cô muốn làm mấy món Trung, nhưng tìm một số công thức nấu ăn thì phát hiện phải chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu rồi, hơn nữa các gia vị cần dùng thì đủ loại, có một số thứ cô thậm chí còn không biết.

So sánh một chút, bít tết thì chỉ cần nấu một chút, trong nhà cũng có dụng cụ nấu ăn chuyên nghiệp, hơn nữa gia vị cần dùng cũng dễ tìm hơn nhiều.

Khi dọn đồ ăn lên bàn, dưới tác dụng của ánh đèn, nhìn màu sắc tươi tắn của miếng thịt bò, đột nhiên Nam Khuê lại có chút cảm giác thành tựu.

“Muốn uống rượu vang không?” Nam Khuê chủ động hỏi.

“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.

Anh ngồi trên ghế, chống một tay lên bàn, ống tay áo được sắn gọn lên, lộ ra cánh tay săn chắc, trên khoé miệng còn vương một nụ cười nhàn nhạt, hướng ánh mắt dịu dàng về phía Nam Khuê.

Rất nhanh Nam Khuê đã mang bình rượu vang đến, chuẩn bị xong cả ly rượu, đích thân rót rượu cho Lục Kiến Thành.

Chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, cô mới lên tiếng: “Có thể bắt đầu ăn rồi!”

Lục Kiến Thành hạ mắt nhìn rượu vang bên trong ly rượu, lại nhìn Nam Khuê, ly trước mặt cô là một ly rỗng.

“Em không uống một chút sao?”

Nghĩ tới em bé ở trong bụng, Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Tôi không uống, dẽ say, nhìn anh uống là được rồi.”

Tưởng tượng hết thảy đều rất tuyệt vời. Thế nhưng khi Nam Khuê cúi đầu cắn miếng bò đầu tiên, sắc mặt cô liền lập tức biến đổi.

Cái miếng bò này cũng… quá… quá quá quá là cứng rồi đó!

Nói cái gì mà tươi ngon mềm mịn chứ? Cái mùi vị này hoàn toàn không liên quan gì đến mềm mịn tươi ngon cả. Hơn nữa vị nước sốt cũng khó chút khó nói thành lời.

Không biết nấu cơm, quả nhiên là một nỗi buồn. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện Lục Kiến Thành vừa cắt thịt bò xong, đang chuẩn bị ăn miếng đầu tiên, Nam Khuê lập tức bước đến ngăn anh lại: “Đừng ăn.”

“Sao thế?” Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên, ngờ vực nhìn cô hỏi.

Nam Khuê chỉ đứng cắn môi, nói đúng sự thật: “Xin lỗi anh, vốn dĩ là muốn cảm ơn anh, muốn đích thân chuẩn bị một bữa cơm, không ngờ được vậy mà lại thất bại, miếng thịt bò này quá cứng rồi, không cắn được.”

Trong lòng Lục Kiến Thành nghĩ ‘chắc không đến nỗi như vậy đâu chứ.’

“Để anh thử xem!” anh kiên trì muốn ăn thử.

“Thôi anh đừng thử nữa.” Nam Khuê khuyên anh.