Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 298




Chương 298

Anh chỉ biết nghĩ tới Phương Thanh Liên có khó chịu hay không, có đau hay không?

Vậy anh có từng nghĩ cô cũng sẽ đau, sẽ buồn không??

Đáp án không phải rất rõ ràng rồi sao.

Hai ngày nay, Nam Khuê vẫn luôn tưởng rằng mình đang sống trong mơ, bởi vì tất cả mọi thứ đều đẹp đến ngỡ ngàng, không chân thực chút nào, mỹ mãn như đang trong một giấc mơ vậy.

Quả nhiên, cô chỉ là nằm mơ hai ngày mà thôi.

Bây giờ đến giờ rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.

“Lục Kiến Thành, sao anh phải tức giận như thế chứ?” Giọng Nam Khuê bình tĩnh lại nhìn về phía anh: “Thực ra thì có một cách rất hiệu quả, đó là anh ly hôn với tôi, sau đó cưới Phương Thanh Liên về, thế thì tất cả các vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng rồi.”

“Anh cũng có thể đi giải thích với cô ta, là do cô vợ lòng dạ rắn rết độc ác của anh mua hot search bôi đen, hàm oan một người băng thanh ngọc khiết, yếu đuối nhu nhược như cô ta, chỉ cần hai người nắm tay nhau đi giải thích với truyền thông, tôi cam đoan chắc chắn cô ta sẽ không bị người ta bạo lực mạng nữa, thậm chí ngay cả mấy dòng mắng chửi trên mạng cũng đều sẽ biến thành mấy dòng chúc phúc cho hai người đầu bạc đến già, trăm năm hòa hợp cũng nên.”

“Lục Kiến Thành anh nhìn xem, đến cả cách giải quyết chuyện này tôi cũng đã nghĩ xong cho anh rồi. Vừa có thể thoát khỏi được mụ vợ ác độc lại còn có thể cưới được bạch nguyệt quang trong lòng, nhất cử lưỡng tiện, tốt thế còn gì nữa!”

Nam Khuê nói xong, cũng không muốn phí thêm lời nào nữa.

Cô quay người muốn rời đi.

Thế nhưng đến rời đi Lục Kiến Thành cũng không cho phép cô rời.

“Bỏ ra.” Cô gằn nhẹ.

“Nam Khuê, đây là cách em giải quyết vấn đề sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô chằm chằm chất vấn.

“Miệng thì luôn nói không muốn ly hôn, nhưng thực ra em mới là người muốn ly hôn để lao tới vòng tay của tên đàn ông khác nhất đó nhỉ?” Lục Kiến Thành cười lạnh trào phúng.

Nam Khuê cười cười thuận theo anh: “Đúng thế, vốn dĩ lúc đầu không muốn thừa nhận, thế mà bị anh đoán trúng rồi, thế thì tôi đành dứt khoát gật đầu vậy.”

“Hay tổng giám đốc Lục vẫn tưởng rằng tôi muốn chôn chân mãi ở cái cây này hay sao?”

Điện thoại Lục Kiến Thành đột nhiên vang lên, tiếng chuông lanh lảnh gấp gáp.

Đầu dây bên kia là tiếng của Lục Nhu, giọng nói rất to, nghe ra có vẻ rất sốt ruột: “Anh, không hay rồi, không thấy chị Thanh Liên đâu nữa.”

“Không phải bảo cô trông chừng à, sao lại không thấy đâu nữa?”

“Vừa có một nhóm người xông vào bệnh viện chửi mắng chị Thanh Liên, nói ra mấy lời cực kỳ khó nghe, em thấy chị ấy vẫn một mực kiên cường cam chịu, lại còn an ủi ngược lại em nữa, em tưởng chị ấy bỏ ngoài tai hết, không ngờ tới lúc em đi ra ngoài mua nước về liền không thấy chị ấy đâu nữa rồi.”

Đầu dây bên kia Lục Nhu gấp gáp như sắp khóc đến nơi.

“Cô nhanh chóng đi tìm trong bệnh viện đi, bây giờ tôi sẽ đi qua đó ngay.”

Lục Kiến Thành cúp máy, hai chân duỗi ra chuẩn bị đi.

“Kiến Thành……”

Đúng lúc này bỗng dưng Nam Khuê gọi anh lại.