Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 338




Chương 338

Lục Kiến Thành làm như không nghe cô nói gì, anh đứng lên mở tủ quần áo, lấy mấy bộ đồ rồi nói: “Anh biết mấy hôm nay em không muốn gặp anh, anh sẽ đi sang phòng khác ngủ, em ở chỗ này bình tĩnh lại một chút.”

“Bình tĩnh một chút là bao lâu?”

“Bình tĩnh đến khi em từ bỏ suy nghĩ muốn ly hôn.” Anh nói.

Nam Khuê cười lạnh: “Nếu như tôi không bỏ suy nghĩ đó đi thì sao? Lục Kiến Thành, anh muốn nhốt tôi cả đời sao?”

“…”

Lục Kiến Thành không trả lời.

Anh cầm quần áo đi ra khỏi phòng.

Không ai biết rằng lúc anh bước ra khỏi cửa đã khẩn trương như thế nào, anh sợ, sợ nghe cô nói thêm một câu nữa, nhìn ánh mắt của cô nhiều thêm chút nữa sẽ không đành lòng từ chối cô.

Đêm nay Lục Kiến Thành một đêm không ngủ.

Anh đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, ly hôn, sau đó trở thành người xa lạ, đây là ngày mà trước kia anh vẫn luôn chờ đợi.

Nhưng khi ngày này đến, anh phát hiện mình lại không hề vui vẻ.

Tất cả đều là sự đau đớn và khổ sở.

Dường như toàn bộ lồng ngực anh đều bị cảm giác “khó chịu” xâm chiếm.

Mỗi lần Nam Khuê nói “ly hôn”, trái tim anh sẽ đau hơn một chút.

Anh chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, lúc chia tay với Thanh Liên cũng không có, lúc đưa Thanh Liên ra nước ngoài cũng không có.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với Nam Khuê, sau đó trở thành hai người xa lạ không còn chút quan hệ nào với nhau, thậm chí có một ngày anh sẽ nhìn thấy cô lại yêu đương, lại kết hôn, mặc áo cưới đứng bên cạnh người đàn ông khác, thậm chí còn mang thai sinh con cho người ta.

Nghĩ đến những chuyện này, anh cảm thấy như có gì đó đang đâm thẳng vào trái tim mình.

Cô là của anh.

Nam Khuê là của anh.

Là vợ của Lục Kiến Thành.

Sao có thể có một ngày cô trở thành vợ của người khác chứ?

Không… Không thể chịu đựng được, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt sáng.

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng chiếu vào phòng, nhìn rất đẹp mắt.

Buổi tối đẹp biết bao nhiêu, nhưng trái tim anh lại không vui vẻ chút nào.

Lúc Lục Kiến Thành vào phòng ngủ, Nam Khuê đã ngủ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt cô.

Mặt cô rất nhỏ, trước kia có chút thịt, nhưng bây giờ đã gầy đến mức không còn chút thịt nào.

Mặc dù cô nhắm mắt nhưng ngủ không ngon chút nào, lông mày dài nhỏ vẫn luôn nhíu lại, lông mi dài hình như vẫn còn nước mắt.

Trước khi ngủ cô đã khóc sao?

Tại sao cô khóc?