Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 52




Chương 52

Lục Kiến Thành nhướng mày: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Nam Khuê một chút cũng không sợ, bĩu môi nhìn về phía anh: “Anh đi đi, mau đi đi, lúc ông nội thấy chỉ có một mình anh nhất định cho rằng anh lại bắt nạp tôi. Một ngày vui vẻ như vậy, anh nghĩ ông nội muốn nhìn thấy chúng ta có đôi có cặp hay là một mình lẻ bóng?”

Không thể không nói, lời này bắt được trọng điểm.

Lục Kiến Thành bại trận, nhìn đồng hồ: “Mười lăm phút.”

“Được.”

Tuy rằng thời gian anh cho rất ít đến đáng thương, nhưng may mắn đang là mùa hè, quần áo rất dễ mặc.

Về phần trang điểm, làn da của cô luôn tốt, mềm mại trắng nõn, chỉ cần dặm một tí phấn là được.

Hơn nữa, nhân dịp hôm nay, thật ra cô không có ý định tham dự với tư cách là vợ của Lục Kiến Thành.

Thấy Nam Khuê không mặc lễ phục đã chuẩn bị sẵn, Lục Kiến Thành nhíu mày: “Sao không mặc, hôm nay tới đều là vài người thân và bạn bè thân thiết, chỉ là không công bố với bên ngoài, bọn họ biết cũng không sao.”

Nam Khuê lắc đầu: “Vẫn không được, nếu đã giấu kín hai năm, cũng không cần phải cho bọn họ biết thân phận của tôi vào trước ngày ly hôn.”

“Hôm nay là sân nhà của ông nội, tôi chỉ làm nền.”

“Còn ông nội thì sao? Em định nói gì?” Lục Kiến Thành nhìn cô ấy.

“Anh yên tâm đi, chỗ ông nội tôi tự nhiên có cách thuyết phục được ông ấy.”

“Được.”

Chuẩn bị xong mọi thứ, hai người đã sẵn sàng để đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Đột nhiên, ánh mắt Nam Khuê dừng lại trên cổ Lục Kiến Thành.

Cô lập tức xoay người, tìm một cái cà vạt phù hợp đưa cho Lục Kiến Thành: “Quên cà vạt rồi.”

Lục Kiến Thành không đưa tay ra lấy, anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng chậm rãi: “Em thắt nó giúp tôi.”

“Tôi thắt không tốt, nếu anh không chê xấu thì tôi sẽ giúp thắt giúp anh.”

“Ừm, không chê.”

Nam Khuê gật đầu, ngón tay mảnh khảnh đeo cà vạt lên cổ Lục Kiến Thành trước.

Lúc này, Lục Kiến Thành đứng thẳng người, tay Nam Khuê còn nắm cà vạt, bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước.

Chóp mũi cô đột nhiên đập vào miệng Lục Kiến Thành.

Ngay lập tức, hơi thở ấm áp của anh mang theo ma lực nóng bỏng rắc lên chóp mũi Nam Khuê, lên môi, thậm chí cả trên mặt.

Toàn bộ mặt cô đỏ không chịu nổi, một tay nắm lấy cà vạt của anh, bỗng nhiên tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Trái tim Nam Khuê giống như có con hươu con chạy loạn xạ, đập thình thịch.

“Anh… Anh đứng thẳng đi.” Cô đỏ mặt, chuyển hướng sự chú ý của mình.

“Em chắc chắn?”

Giọng nói của Lục Kiến Thành rõ ràng giống như bình thường, nhưng giờ phút này dưới bầu không khí này, Nam Khuê nghe qua cảm thấy dịu dàng gợi cảm muốn chết.

Nhất là đôi môi anh còn đang dán lên chóp mũi cô, ấm áp, quấy nhiễu đến mức cô căn bản không thắt được cà vạt.

“Tôi chắc chắn.”