Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Chương 172: Chuyện Xấu Trong Nhà Không Thể Đem Nói Với Người Ngoài






Trái tim Hạ An Nhiên sụp đổ vì tuyệt vọng, người chị em tốt Bùi Kì không thể đưa mắt ra hiệu để nhắc nhở cô được sao?
Hạ An Nhiên nhìn lên, cố gắng nặn ra một nụ cười và giả vờ ngốc nghếch hết sức có thể "Những gì tôi và Bùi Kì đang nói là nội dung của một cuốn truyện tranh.

Có một người anh họ khó ưa trong đó, anh ta rất xấu xa.

Ai gặp anh ta đều sợ hãi đến mức bỏ chạy 11
Lăng Mặc hai mắt tối sầm, "Ò? Truyện tranh nào? Cùng xem đi"
Hạ An Nhiên: "...!Đó là phim hoạt hình nói về tình yêu, anh là nhân vật lớn là đại boss, xem mấy thể loại này làm gì? Muốn xem thì phải xem những thứ như “Lão đại và lòng nhân, ái”, “Bá đạo tổng tải với tấm lòng bao dung”...!Thể loại này khá là nuôi dưỡng nhấn cách, độc ác quá cũng không tốt lắm đâu "
Trong lúc vừa đang nói chuyện, mèo hoang nhỏ vừa lặng lẽ lùi lại phía sau, cố gắng chạy vào phòng tắm để trấn tĩnh vài tiếng.

Nhưng chưa kịp di chuyển hai bước, cô đã trực tiếp bị nhéo cổ, Hạ An Nhiên đứng im không nhúc nhích được.

Lăng Mặc giọng nói lạnh lùng như băng, "Cô rất có ý kiến với tôi
Một giây tiếp theo, Hạ An Nhiên bị nhắc thẳng đặt xuống giường.


Hạ An Nhiên đau đớn kêu lên, “Lưng tôi còn đau đây này!"
Tức giận nhìn chằm chằm vào đôi mắt lưỡi liềm ngắn nước, “Anh như vậy là bạo lực gia đình!”
Lăng Mặc nghiêng người, nâng cằm Hạ An Nhiên lên, “Đây đã là bạo lực gia đình rồi?”
Đôi mắt anh nheo lại một cách sắc bén, “Kinh nghiệm của cô ít ỏi, cũng chưa thực sự hiểu bạo lực gia đình là như thế nào?”
Đầu óc Hạ An Nhiên đột nhiên tràn ngập một đống hình ảnh cuồng bạo và máu me, lúc này cô run lên muốn nhận thua ngay lập tức.

Nhưng rồi cô nghĩ lại, liệu cô nhận thua có thể cứu được bản thân không?
Không thể
Nếu đúng sai gì cũng phải chết, tại sao lại phải chịu bất công như vậy?
Hạ An Nhiên nhỏ giọng, tức giận than thở.

" Vừa rồi tôi nói sai sao? Anh đối với tôi như thế nào, không phải anh là người rõ nhất sao? Bây giờ còn muốn tối khen ngợi anh, nói tốt về anh sao...!Nghe tôi nói như vậy, anh thấy khó chịu không?"
Cứng đầu cứng cổ trừng mắt lên nhìn Lăng Mặc, đôi mắt ngấn nước mang theo ngọn lửa kiêu ngạo.

"Anh là đồ không biết xấu hổ và đáng ghét...”

Lặng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ rõ ràng đang rất uất ức, nhìn con mèo hoang nhỏ bé ăn nói thẳng tính táo bạo kia, trong mắt lóe lên một tia bất lực.

Có vẻ như con mèo hoang nhỏ đã không chịu nỗi nữa rồi.

Tuy nhiên, nghĩ đến những gì con mèo hoang nhỏ đã nói với Bùi KÌ.

Lăng Mặc vẫn nói với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị:
Lần sau không được ở trước mặt người ngoài nói năng lung tung như vậy nữa."
Hạ An Nhiên khịt mũi, "Bùi Kì là bạn thân nhất của tôi, tôi không được tâm sự với cô ấy, anh muốn tôi ôm cục tức mà chết sao?"
Lăng Mặc nhẹ nhàng xoa đầu cô, " Lần sau cứ nói với tôi."
Hạ An Nhiên nhất thời hoảng loạn, ngây người nhìn Lăng Mặc, "Anh nói cái gì?"
Lặng Mặc không tự chủ duỗi tay ra, nhéo lỗ tai của CÔ.

Hạ An Nhiên đau đớn kêu lên, "Sao anh lại bạo lực!" Lăng Mặc “ Kiểm tra xem tại của cô có còn nghe được không."
Hạ An Nhiên đau khổ mà che đi lỗ tại đang đau nhức của mình, " Tại tôi vẫn còn hoạt động rất tốt."
Nhưng mà, Hạ An Nhiên, vẫn nghi ngờ nhìn chằm chăm Lăng Mặc, trong mắt hiện lên về nghi hoặc, Sau này có chuyện gì tôi đều có thể nói với anh? Anh sẽ không tát chết tôi?"
Lăng Mặc từng chữ một nói: “ Việc xấu trong nhà không thể đem đi nói với người ngoài được”
Hạ An Nhiên nhận ra rằng anh ấy vẫn quan tâm đến danh tiếng của mình, cho nên cổ thật thật sự có thể nói gì sao?
Hạ An Nhiên trong thoáng chốc, đem những lời bị kìm nén trong lòng từ rất lâu, đanh đá mà phun ra, "Anh là đồ mất trí nhớ, tư bản keo kiệt, xấu xa điên cuồng.