Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 6: Cả đêm




Mạc Duy Uyên mặt không chút thay đổi nhìn vết máu đại diện cho xử nữ từ đùi cô chảy xuống ở chỗ hai người kết hợp, nhìn lại sắc mặt trắng bệch của Mộc Tuyết Nhu, không khỏi hạ thấp mắt.

Mộc Tuyết Nhu tâm tư quá mệt mỏi, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, đã bị chính người đàn ông mình ghét cưới, còn đoạt đi lần đầu tiên quý giá nhất của mình.

Quần áo của hai người cũng chưa hoàn toàn cởi xuống hết, mà người đàn ông ở trên cô vẫn xem như là có chút lòng quan tâm không hề cử động. Cho dù là vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy đau, cô có thể cảm giác được vật tượng trưng cho anh ta cứng cáp và to lớn đang căng cứng ở trong thân thể của cô, đau đến cô không thở nổi.

Cô giương mắt căm hận mà nhìn anh: "Tôi hận anh"

Mạc Duy Uyên nhíu mày, đột nhiên động thân bắt đầu va chạm: "Vinh hạnh"

Cô gắt gao cắn chặt răng, không để cho mình đau đến kêu thành tiếng, vừa phát huy bấu, đánh, cào, cắn, làm cho anh ta không được sống yên ổn.

Mạc Duy Uyên dừng lại lần thứ hai, phát ra một tiếng cười nhẹ nhưng nụ cười này làm cho người ta cảm thấy được anh dịu dàng khác thường, thậm chí có chút không bình thường.

"Nếu để cho Chu Thế Thanh biết em ở dưới thân tôi vô cùng hưởng thụ, sẽ như thế nào?"

Lời của anh khiến Mộc Tuyết Nhu có chút sợ hãi.

Mạc Duy Uyên tuy tính tình lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là anh không có phụ nữ. Anh chọn phụ nữ rất kỹ, không hề buông thả dục vọng nhưng kỹ thật rất tốt. Bàn tay của anh chạy trên cơ thể của cô, tìm kiếm những chỗ nhạy cảm, Mộc Tuyết Nhu cảm thấy đầu trở nên đau hơn nhưng thân thể lại nổi lên phản ứng. Cảm giác tê dại kia theo tay anh đang tàn sát bữa bãi, cô không khỏi cuối đầu thở gấp, đầu ngón chân không bị khống chế mà cuộn lên. Cô mơ hồ mà nghĩ đây là sau khi say rượu loạn tính, hung hăng cắn môi dưới của mình để cho mình tỉnh táo lại một chút, không để cho mình chịu sự khống chế của anh ta.

Nhưng, tự nhiên phản củacơ thể ứng ngược lại làm cho cô cảm thấy rất nhục nhã, cô cảm thấy được sức nóng của đầu lưỡi của anh ta đang liếm nụ hoa cô càng kích thích cô, còn có đôi tay kia như có ma lực mạnh mẽ chui vào giữa hai chân của cô ngang ngược và dịu dàng.

Cô đau đớn giãy giụa, nghĩ đến Chu Thế Thanh nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà chảy xuống, buông lỏng cơ thể, chết lặng mặc kệ động tác của anh ta.

"Em cho là như vậy, tôi sẽ bỏ qua cho em?" Anh nặng nề rầu rĩ cúi đầu cười, đúng là hấp dẫn khác thường; anh thổi hơi nóng ở bên tai của cô nhẹ nhàng nói: "Tôi liền làm cho em có cảm giác mới thôi."

Mộc Tuyết Nhu khiếp sợ mà trừng mắt không dám tin mà nhìn người đàn ông đã muốn bắt đầu động, chỉ cảm thấy hạ thân bị xé rách mà truyền đến một trận đau đớn. Động tác của anh có chút thô lỗ, khi dịu dàng khi mạnh mẽ, đôi tay kia còn thỉnh thoảng khiêu khích cơ thể của cô. Cô nhắm mắt lại cố gắng làm cho mình không chú ý tới anh ta, vì say rượu mà cơ thể nóng ran, đầu trở nên choáng váng, cuối cùng cũng không thể chống cự nỗi mấy lần rốt cuộc không bị khống chế kêu nhẹ ra tiếng.

Động tác của anh ngày càng lỗ mãng, cô mơ màng mà ôm lấy anh mà chảy nước mắt, miệng thì thào nói: "Thế Thanh... Thế Thanh"

Mạc Duy Uyên nắm chặt tóc cô: "Nhìn cho kĩ, người đang muốn cô là chồng cô, Mạc Duy Uyên. Chu Thế Thanh của cô đã vứt bỏ cô"

Mộc Tuyết Nhu thở hổn hển bị động chịu đựng cho anh va chạm; lòng đau như dao cắt cố chấp mà kêu tên Chu Thế Thanh, Thế Thanh... anh không có vứt bỏ cô: "Là anh uy hiếp, đều là anh..."

Mạc Duy Uyên vừa lòng gật đầu buông lỏng tóc của cô, nhìn bộ dạng cô khóc nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hiện tại phải làm cho cô biết ai là người đàn ông của cô. Anh sẽ làm cho cô biết, thế giới này người có thể cứu vớt cô, chỉ có thể là anh, cô phải ở cùng anh.