Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 62




Anh bình tĩnh nhìn cô, không có trả lời. Chỉ là đôi mắt lạnh lùng trong nhiều năm kia hiện lên vẻ lo lắng.๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn

Nhìn thấy biểu cảm này của anh, Mộc Tuyết Nhu đã biết mình đã đón đúng, trái tim đầy đau đớn, cô không chịu nổi, nước mắt đều tràn ra ngoài.

Cô cắn môi, nhịn xuống sự chua xót, miễn cưỡng cười, "Anh ấy đúng là nên kết hôn, thật tốt... Anh ấy cuối cùng cũng đã kết hôn rồi... Cuối cùng... Anh ấy không phải chịu thiệt nữa."

Cô và anh không có hứa hẹn gì, tương lai không định trước điều gì. Cô và anh bị tách ra, cô bị ép gả cho người khác, anh lại bỏ đi. Cô đau khổ đến chịu không nổi.

Vết thương vốn đã đầy máu tươi, giờ lại chồng chất thêm một lần nữa.

"Chỉ mới đính hôn!" Mạc Duy Uyên bổ sung một câu, do dự hồi lâu, cuối cùng đem đầu cô đặt ở vai, "Hắn ta chỉ mới đính hôn, tin tức không có truyền ra ngoài."

Mộc Tuyết Nhu cắn môi, lắc đầu. Không dám mở miệng, cô sợ khi mở miệng ra sẽ không chịu đựng được đau khổ trong mấy ngày nay.

Cô khổ sở vùng vẫy, nhìn Mạc Duy Uyên đầy lạnh lùng. Mới có hai tháng, tên đàn ông này đã ở cùng người phụ nữ khác. Cô là một người ích kỷ, cô không muốn anh ta nhanh như vậy đã tìm được hạnh phúc của mình.

Anh ta có hạnh phúc, vậy còn cô thì sao?๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn

Cửa sổ sát đấy phản chiếu bóng dáng của cô, khuông mặt trắng bệch. Đôi mắt đầy nước, cả người nhìn rất yếu ớt.

Toàn thân cô đều lạnh run, cũng không liếc nhìn anh. Nếu cô liếc nhìn sẽ thấy vẻ mặt anh đầy đau đớn nhìn cô.

Mạc Duy Uyên cô gắng kiềm chặt vai cô, kéo cô vào lòng mình. Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, âm thanh của anh không có gì thay đổi, nhưng không ai có thể bỏ qua lời nói đầy bá đạo của anh, "Tôi không hối hận khi chia rẻ hai người, bây giờ tôi là chồng của em. Bây giờ nếu em đau khổ, tôi sẽ ôm lấy em, đây là đều tôi vĩnh viễn làm vì em. Bây giờ nhìn vào mắt tôi, không cần suy nghĩ đến hắn ta, hắn ta đã không phải là Chu Thế Thanh ngày trước, nhìn tôi..."

Mộc Tuyết Nhu mờ mịt nhìn anh, nước mắt lại rơi xuống.๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn

Nhìn vào đôi mắt màu đen, giống như là đêm trời không sao. Nhàn nhạt phản chiếu hình bóng của cô.

"Tôi chán ghét anh, tôi hận anh!" Cô bổng nhiên nổi giận, liên tiếp đánh vào ngực, đá vào chân anh.

Anh vẫn một mực ôm cô, cố gắng an ủi cảm xúc của cô.

Đôi mắt kia vẫn nhìn về nơi xa xôi, âm thanh bình tĩnh đầy dịu dàng, "Bên cạnh em chỉ có tôi, tôi sẽ bảo vệ em..."๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn