Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1019




Chương 1019

Tô Ánh Uyển vô cùng kinh ngạc, Lục Lộ rốt cuộc là ai?

Hôm nay, cô ta vừa mới nghe lén lời nói, xem ra đã có được đáp án cô ta muốn.

Cố Tịch Dao, cô thật không có nhược điểm à?

Tô Ánh Uyển không tin!

Cố Tịch Dao thật không dễ dàng uốn nắn hai đứa bé, đi đến cửa căn phòng cách vách gọi cửa Vân Chi Lâm, sao không mở cửa.

Gọi một cuộc điện thoại cho Vân Chi Lâm, anh ta lại nói: “Dao Dao , anh hôm nay có một số việc phải xử lý, không trở về khách sạn.”

“Chi Lâm, anh vẫn ổn chứ? Hôm qua thật sự là thật xin lỗi… Anh bị thương không nhẹ hả?”

“A… hông sao…” Vân Chi Lâm không nói mình nhập viện: “Đừng lo lắng cho anh, hôm qua anh nghe nói em gọi điện thoại, có phải là bọn nhóc Dương Dương cũng tới?”

“Ừm. Chi Lâm, anh thật không sao à? “Cố Tịch Dao hơi bận tâm.

“Không sao mà! Em cứ yên tâm đi! Thừa dịp thời tiết trở nên ấm áp, dù sao em cũng là lần đầu tiên tới Thành phố S, không bằng dẫn theo bọn nhỏ khắp nơi du ngoạn một chút. Đừng lo lắng cho anh, nhé?” Vân Chi Lâm vẫn dịu dàng như trước.

Cố Tịch Dao không khỏi cảm động, gật gật đầu: “Chi Lâm, vậy anh cũng nghỉ ngơi thật tốt, đựng bận đến đổ bệnh nhé. Chuyện ngày hôm qua, em thật rất xin lỗi… m không biết Bắc Minh Quân sẽ phản ứng mạnh như vậy…”

“Rất bình thường. Nếu như em cho anh cơ hội yêu em, anh cũng sẽ liều mạng đánh anh ta tới răng rơi đầy đất… Ha ha…“Vân Chi Lâm thoải mái mà cười cười.

Anh ta sở dĩ thua, không phải anh ta đánh không lại Bắc Minh Quân, mà Dao không yêu anh ta.

“Chi Lâm, cám ơn anh…” Cô từ đáy lòng nói ra câu này, cảm ơn anh ta chịu buông tay.

Ăn sáng xong xong.

Bắc Minh Quân mặc một bộ vest chỉnh chu sang trọng, khoanh chân lại, lười biếng ngồi trên ghế sô pha.

Trầm mặc.

Nhưng ánh mắt chim ưng lại nhìn chăm chú hai cậu con trai.

Trình Trình cũng mặc một bộ vest kiểu Anh, mái tóc mềm mại được chải một cách tỉ mỉ, đứng trước mặt ba mình một cách đàng hoàng, điềm đạm như Bắc Minh Quân, từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

Dương Dương thì mặc một bộ hip-hop tùy thích, nhìn tựa như một chàng trai bảnh bao.

Cha con ba người cứ như vậy, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chừng mười phút.

Lúc đến phút thứ mười, Dương Dương rốt cục không chịu nổi.

Trong cơ thể của nhóc tựa như một cái động cơ không ngừng nghỉ, người ta là một ngày bằng một năm, với cậu thì lại là một giây dài đằng đẵng như một năm.

“Ui chao, lão ba chim chết à, mẹ bảo ba trông chúng con cho đàng hoàng, nhưng ba như cương thi không nhúc nhích nhìn chằm chằm chúng con, đây chính là ‘trông’ bọn con ư?”

Bắc Minh Quân miễn cưỡng lườm Dương Dương, khẽ nói: “Vậy con còn muốn như thế nào nữa?”

Vẻ mặt Quân gia kiểu ‘Ông đây chịu lãng phí thời gian cùng các con ở đây mắt lớn trừng mắt nhỏ, chính là ban ân lớn nhất đối các con rồi, còn dám ngại đông ngại tây?’.

Đối với một Master Quân chưa bao giờ chăm con một mình, chỉ có bốn từ để tóm tắt: Không quen nghiệp vụ.