Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1037




Chương 1037

Vân Chi Lâm thở dài thườn thượt, lắc đầu: “Nói ra rất dài dòng, anh cũng mới quen bà ấy không lâu, anh chỉ biết tên bà ấy là Lục Lộ.”

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện cho Lục Lộ, Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao mới tìm một nơi trong bệnh viện ngồi xuống.

“Giờ chúng ta hãy ngồi xuống nói rõ chuyện của dì Lục đi, sao em lại biết bà ấy xảy ra tai nạn xe cộ? Còn nữa, tại sao điện thoại di động của bà ấy lại trên tay em?”

Cố Tịch Dao cắn môi, gương mặt xinh đẹp trầm xuống: “Sáng sớm em đã nhận được một tin nhắn lạ nên lập tức chạy tới.”

Dứt lời, cô mở tin nhắn trong điện thoại di động ra, đưa cho Vân Chi Lâm xem, rồi tiếp tục nói: “Sau đó, một cô gái tưởng em là người nhà của Lục Lộ, nói nhặt được điện thoại di động của bà ấy nên trả lại cho em, còn nói không muốn kinh động cảnh sát, bởi vì cô ấy cảm thấy tai nạn xe cộ của Lục Lộ không đơn giản như chuyện ngoài ý muốn…”

“Không phải ngoài ý muốn?” Sau khi xem xong tin nhắn, Vân Chi Lâm cảm thấy hoài nghi: “Kỳ quái, người lạ gửi tin nhắn cho em, chẳng những biết thân phận của em, còn biết thân phận Lục Lộ, cũng biết Lục Lộ xảy ra tai nạn xe cộ.”

“…” Cố Tịch Dao có vẻ căng thẳng, dè dặt hỏi: “Chi Lâm, Lục Lộ có phải thật như trong tin nhắn nói hay không, bà ấy có phải… mẹ em hay không?”

Cổ họng cô lập tức nghẹn lại, cô đã sống hơn hai mươi năm, đến giờ mới biết được người trước kia mình nhất mực phụng dưỡng lại không phải mẹ ruột mình. Mẹ bị thương nặng như vậy, cô không biết bản thân còn có dũng khí đối mặt một lần nữa không.

Vân Chi Lâm khẽ vỗ bàn tay cô: “Đừng căng thẳng, dì Lục cũng rất muốn biết vấn đề này, nên mới nhờ anh giúp. Bây giờ có lẽ hai người nên mau chóng tiến hành xét nghiệm DNA đi, để xác định chính xác quan hệ của hai người.”

“Vậy bây giờ chúng ta tiến hành luôn đi, được hay không?” Cô rất sốt ruột với chuyện này.

“Ừm, vậy anh đi trao đổi với bác sĩ một chút, đề nghị bọn họ lấy sợi tóc của Lục Lộ để làm giám định, xác suất trúng có thể đạt tới 99. 9999%.”

Suốt ngày hôm nay, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện.

Mà ba ba con Bắc Minh Quân vẫn đang chơi bời thỏa thích ở thành phố S.

Từ sau khi ở Thủy Cung, Cố Tịch Dao tắt điện thoại, Bắc Minh Quân mặt mày sầm sì.

Nghĩ đến cảnh cô và Vân Chi Lâm làm việc với nhau, anh lập tức cảm thấy hết sức khó chịu.

“Gọi Dương ra đây, chúng ta đi về!” Bắc Minh Quân trầm giọng nói, anh thực sự không kiềm chế nổi nữa rồi.

Trình Trình nhìn ba mình càng lúc càng trầm lặng nên cũng không dám hỏi nhiều, chạy đến bên Dương Dương, chẳng nói chẳng rằng mà kéo cậu quay về.

“Nào, anh vẫn chưa xem đã, hai con chim cánh cụt kia buồn cười chết đi được, một con không ngừng nhặt đá về tổ, con kia thì lại không ngừng nhặt đá đi. Đến lúc sắp bị phát hiện mới lại giả vờ như không có chuyện gì…” Dương Dương vẫn còn đang vui vẻ không ngớt, cứ đứng ỳ lại không chịu đi.

“Anh vẫn còn tâm trạng chơi nữa à, ba đang không vui đâu đấy.”

Dương Dương phồng má liếc nhìn Bắc Minh Quân: “Trời ạ, ba cứ lạnh lùng như trước không phải rất tốt à, sao tự nhiên lại biến thành mặt đen như Bao Công rồi? Không phải là mãn kinh sớm đấy chứ?”

Trình Trình liếc Dương Dương một cái: “Anh bớt nói lại đi, không ba nghe thấy lại trút giận lên đầu anh đấy.”