Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2204




Chương 2204

Cố Tịch Dao đưa tay, véo nhẹ cái mũi của Dương Dương: “Con nếu như có thể ngoan ngoãn thì mẹ phải thắp hương cảm tạ ông trời rồi. Vừa rồi cục cưng nhỏ ở trước mặt mẹ cáo trạng con rồi.”

Dương Dương nghe vậy, trái tim nhỏ bé đó của cậu nhóc hơi run. Ánh mắt cũng không khỏi nhìn Cửu Cửu, sau đó cố ra vẻ không có gì: “Mẹ, mẹ đổ oan cho con rồi. Ở trong nhà này, con cũng tính là anh trai tốt thương em gái nhất rồi. Trình Trình bình thường đều không thời gian chơi cùng em ấy, cũng chỉ có con cùng em ấy chơi những trò mà lứa tuổi này của con không nên chơi nữa.”

“Được rồi, mẹ biết rồi. Không biết con lại học ai biết biện hộ như thế. Mau đi rửa tay ra ăn cơm.”

*

Buổi tối, sau khi Cố Tịch Dao dỗ Cửu Cửu ngủ rồi thì đi lên gác xép, chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương đều còn ngồi trước máy tính.

“Các con yêu, muộn như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ.”

Dương Dương buông con chuột ra, hoạt động cổ của mình một chút: “Chúng con bây giờ là Sherlock Holmes.”

“Sherlock Holmes gì? Các con đang chơi game sao?” Cố Tịch Dao có hơi không hiểu Dương Dương nói là cái gì.

“Mẹ, là như thế này, chúng con cảm thấy ba nhất định là bị oan, vụ án của bà ngoại nhất định là có ẩn tình khác. Cho nên chúng con muốn giúp điều tra sự thật.” Trình Trình rất nghiêm túc giải thích.

Vừa nhắc đến chuyện này, vốn dĩ tâm trạng của Cố Tịch Dao có hơi thả lỏng, bỗng trùng xuống. Vừa nghĩ tới cái chết ngoài ý muốn của mẹ thì cô cũng không thể cười được nữa.

Đối với chuyện này, cô cũng không tin sẽ là Bắc Minh Quân làm, nhưng chứng cứ lại đều chỉ vào anh.

“Các bảo bối, mẹ thấy chuyện này các con vẫn là đừng tra nữa, có chú cảnh sát ở đó, chú ấy sẽ tra rõ ràng chuyện này. huống chi, các con đều không có đi đâu, tra thế nào được?

Trình Trình thấy cảm xúc của mẹ có hơi lạc lõng, cậu nhóc cũng cảm thấy nên nói vài chuyện cho mẹ thì tốt hơn: “Cái chết ngoài ý muốn của bà ngoại là vì ba đưa canh bổ cho bà có phải không?”

Cố Tịch Dao gật đầu.

“Mẹ, vậy mẹ có biết canh bổ mà ba đưa cho bà ngoại là từ đâu mà có không?”

Cố Tịch Dao hơi nhíu mày, cô lập tức hiểu ý trong lời của Trình Trình: “Ý của con là chỗ canh đó là người khác nấu?”

Trình Trình gật đầu: “Không sai, chỗ canh đó quả thật là một người khác nấu, hơn nữa người đó mẹ cũng biết.”

***

Cố Tịch Dao cảm thấy có hơi bất ngờ, lông mày của cô không khỏi nhíu lại.

“Ài ài, anh đừng chơi trò mờ ám với mẹ nữa, nói cho mẹ sự tình là như nào đi. Nếu không thì em nói.” Dương Dương nhìn dáng vẻ này của Trình Trình, bản thân có hơi mất kiên nhẫn, cậu nhóc thúc giục.

Trình Trình lúc này còn hơi do dự, có nên nói chuyện này cho mẹ không.

Một lúc sau, cậu nhóc đưa ra quyết định: “Mẹ, hãy tha thứ cho con, con bây giờ vẫn không thể nói toàn bộ sự việc cho mẹ được. Bởi vì còn có một vài chi tiết con cần kiểm chứng. Mẹ yên tâm, chúng con bây giờ đã nắm chắc, chứng minh được ba không có liên quan đến chuyện này, ba là bị oan.”

Cố Tịch Dao thấy con trai không nói thẳng, vậy thì cô cũng không cần thiết truy hỏi, cô tin con trai làm như thế nhất định có đạo lý của cậu bé.

Tính kỹ, cách thời gian ra tòa còn hai ngày, thời gian dành cho hai đứa con trai không phải quá nhiều.

Cô gật đầu: “Được. Các bảo bối, nếu chuyện này đã có manh mối, vậy cũng đừng quá vất vả. Vẫn còn thời gian một ngày.”

“Mẹ, mẹ hãy yên tâm, trong lòng chúng con có tính toán. Mẹ đi làm cả ngày, nhất định cũng rất mệt, nghỉ ngơi sớm đi ạ.”