Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 774




Khi Vân Chi Lâm nói lời này, ánh mắt thâm tình mà kiên định.

Còn có một câu, mà anh giấu trong đáy lòng không nói ra với cô.

Đó chính là—

Anh phải khiến Tịch Dao nhìn rõ, ai mới là người đàn ông có thể cho cô vinh quang và hạnh phúc!

“Hở? Ngôi sao tương lai của của giới luật pháp và chính trị?”

Ánh mắt cô kinh ngạc…

Quả nhiên, những ngày tiếp theo của Cố Tịch Dao, đúng như Vân Chi Lâm nói, không chỉ bận rộn mà còn rất vất vả!

Cô mới bước vào giới luật sư, còn rất nhiều điều đang chờ cô học hỏi.

Thực tế muốn trong thời gian ngắn thi đậu được chứng chỉ luật sư, đối với một người mới trong luật như cô, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày, cái rét mùa đông cũng giảm đi phân nửa.

Cố Tịch Dao ban ngày đi sớm về khuya theo sát bên người Vân Chi Lâm nỗ lực học tập kiến thức luật pháp, khuya về nhà, lại ở cùng với bọn trẻ.

Hình Uy vẫn luôn đúng giờ đưa bọn trẻ đến trường học, sau đó lại đón về nhà cô.

Mấy ngày hôm nay Bắc Minh Quân cũng không xuất hiện…

Anh đang bận cái gì?

Mẹ con ba người đều rất ăn ý không suy đoán.

Cũng không hỏi Hình Uy.

Bởi vì bọn họ tin rằng, chỉ cần không gặp người đàn ông này, sẽ không nhớ đến người đàn ông này, không nhớ đến anh – –

Mẹ con ba người sẽ không khó chịu… Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ban đêm, mẹ con ba người vây quanh đèn bàn, cùng nhau châm đèn học đêm.

Cố Tịch Dao ôm lấy sách luật chuyên tâm nghiên cứu.

Dương Dương thì sắp thi cuối kỳ, cậu bé có vẻ có áp lực lớn.

“Bắc Minh Tư Trình… kỳ thật, anh có thể thay em đi thi…” Dương Dương cắn đầu bút, nhíu mi, nhìn nhìn Trình Trình đang đọc toán cao cấp bên cạnh.

Trình Trình nhíu mày, liếc xéo Dương Dương, tỉnh táo gật đầu: “Có thể, anh thay em thi, em thay anh thi.”

“What…” Dương Dương phồng má: “Cuối kỳ cấp thấp em còn không thi được, anh còn trông mong em thi qua lớp cao cấp của anh?” Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên khỏi quyển sách luật dày cộp, nhéo lỗ tai Dương Dương, cố ý đanh mặt, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cố Dương Dương, cuộc thi của mình thì tự mình làm, không được đẩy lên người Trình Trình, hả?”

“YAA.A.A, đau… mẹ nhẹ chút…” Dương Dương che lỗ tai gào lên, hai má phồng ra: “Mẹ, con không muốn học bài nữa… con đi làm cảnh sát, được không…”

“Cảnh sát?” Nhìn qua gương mặt đột nhiên nghiêm túc của nhóc Dương Dương, cô suýt thì cười thành tiếng: “Cố Dương Dương, tương lai con không làm lưu manh, mẹ đã thắp hương tạ tổ tông rồi, con thế mà còn vọng tưởng đi làm cảnh sát?”