Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 921




Chương 921

“Vớ vấn! Ai đang giấu anh?” Cô tái mặt, cố vùng vẫy nhưng lại bị hai tay anh ôm chặt: “Buông tay! Sẽ đè lên vết thương của anh mất…”

“Bây giờ mới phản ứng lại à, có phải hơi chậm không?”

Anh buồn bực hừ một tiếng, giọng nói mang theo chút ẩn nhẫn.

Xem ra cô vẫn còn chút lương tâm.

Thật ra vừa nãy lúc cô nhào tới, vai anh đã bị đè vào phát đau… chỉ là anh không muốn kêu, hoặc là anh quá nhung nhớ nhiệt độ cơ thể của cô gái này…

Cô nhíu mày, hoảng hốt nói: “Đè vào anh thật à? Có chảy máu không? Bắc Minh Quân, anh đừng có lúc nào cũng như thế… đau thì phải kêu lên chứ…”

Cô vừa nói vừa định đứng dậy bật đèn kiểm tra vết thương cho anh.

Nhưng anh đã ngăn lại, ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: “Dao Nhi… thật may là em không sao…”

Câu nói bất chợt của anh khiến trái tim cô siết lại.

Mũi cô đột nhiên chua xót, cô bò xuống khỏi người anh rồi dựa vào người anh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô hỏi: “Bắc Minh Quân… vì sao anh lại đỡ đạn cho tôi? Anh có biết mình làm vậy có thể mất mạng không?”

Anh khẽ hôn lên trán cô, dùng ngón tay thô ráp lướt qua má cô: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng đã làm rồi…”

“…” Người cô khẽ run lên, hai mắt lập tức đỏ bừng, đan ngón tay vào nhau, buồn bực nói: “Bắc Minh Quân… anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy… dù sao chúng ta cùng lắm cũng chỉ đang chơi trò kết hôn mà thôi…”

Hai tay anh siết chặt, dường như muốn cô hoà vào cơ thể mình: “Nếu tôi đã muốn em đối xử với tôi như một người vợ thì tôi cũng phải cố gắng hết sức để đối xử với em như một người chồng… Dao Nhi, tôi đã nói rồi, tôi nghiêm túc…”

Có lẽ cả đời này anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Bởi vì những lời này mà trái tim cô nhảy nhót không ngừng…

Một người đàn ông lạnh lùng, vô tình nhưng lại liều mạng để bảo vệ bạn vào thời khắc mấu chốt nhất, thật lòng mà nói, không động lòng là giả.

Nhưng, sự cảm động này luôn khiến cô cảm thấy lo lắng…

Cô sợ phải tiếp tục chủ đề này với anh, hoặc cô thực sự sợ rằng mình sẽ chết trong nấm mồ hôn nhân thay thế này, một tháng sau sẽ không thể bò ra được.

Chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Bắc Minh Quân, anh thật sự không thể tha thứ cho dì Như Khiết sao? Tôi nhìn ra được… những năm qua dì ấy đã rất vất vả…”

“…” Anh im lặng, thân thể căng cứng rõ ràng.

Cô nói tiếp: “Thật ra, từ góc độ của một người phụ nữ, tôi có thể hiểu được dì ở một mức độ nào đó… Mặc dù hành động bỏ rơi anh của dì thật sự tàn nhẫn, nhưng ví dụ, một người phụ nữ sau khi bị làm nhục, còn mang thai, anh nghĩ là dì ấy không đau khổ sao? Dì đã có người đàn ông mình yêu, nhưng hạnh phúc lại bị huỷ hoại chỉ trong một đêm, cảm giác này… chắc hẳn là rất khó chịu…”

“…” Bắc Minh Quân vẫn im lặng, Cố Tịch Dao có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh.

Cô vô thức ôm chặt lấy anh.

“Không phải là bị làm nhục!” Đột nhiên anh lên tiếng.

“Hả?”