Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 942




Chương 942

“Bảo bối, con ở cùng mẹ không sợ mẹ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp được sao? Con xuất sắc như vậy, thông minh như vậy… nếu như ở cùng với mẹ sẽ rất dễ dàng trở thành người bình thường nha…”

Ở trong mắt cô, Trình Trình giống như Bắc Minh Quân, đều là loại người cao không thể chạm, phảng phất không dính khói lửa trần gian.

Trái lại Dương Dương và bé con, lây dính hơi thở phố phường của cô, mặc dù bình thường nhưng rất vui vẻ.

Nào ngờ, Trình Trình chớp chớp đôi mắt to, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, con muốn giống như Dương Dương, làm một người bình thường.”

“…”

Cố Tịch Dao cảm thấy xoắn xuýt.

Không lâu sau, Hình Uy lái xe đưa Dương Dương đến.

“Cô Cố, có lẽ tối nay cậu chủ không đến được, xảy ra một số chuyện… Mấy ngày này làm phiền cô Cố chăm sóc hai cậu chủ nhỏ rồi.” Hình Uy nói.

Cố Tịch Dao ôm Dương Dương vào trong ngực, cau mày: “Nói phiền phức gì chứ, đó cũng là con của tôi. Đúng rồi, bệnh tình ông chủ nhà anh nghiêm trọng không?”

Hình Uy nghiêm túc gật đầu: “Không tốt lắm, tỷ lệ khôi phục chỉ có 3%. E là những năm cuối đời đi lại bất tiện…”

Cố Tịch Dao vẫn hơi ngạc nhiên, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ông cụ Bắc Minh trước đây, cô không khỏi cảm thấy thương tiếc: “Ừm… vậy chờ thêm mấy ngày bệnh tình ông cụ ổn định hơn chút, tôi mang bọn nhỏ đến thăm.”

“Cô Cố, cảm ơn cô. Vậy tôi đi trước.”

Nhìn Hình Uy rời đi, Dương Dương bĩu bĩu môi nhỏ, vùi đầu vào trong cổ Cố Tịch Dao: “Mẹ, Dương Dương rất nhớ mẹ… thơm thơm…”

Nói xong thì chu cái miệng nhỏ hôn lên khuôn mặt mẹ.

“Hì hì, mẹ cũng rất nhớ các con…” Cố Tịch Dao bế Dương Dương vào trong phòng, Trình Trình đã ngồi ở mép giường xem sách rồi.

“Bắc Minh Tư Trình, cậu thật đáng ghét! Đã nói là phải chờ tôi cùng đi tìm mẹ mà!”

Trình Trình ngước mắt nhìn Dương Dương, đặt sách xuống: “Cậu đi đến nhà của Triệu Tĩnh Nghi rồi, vì sao tôi phải chờ cậu?”

“Triệu Tĩnh Nghi?” Cố Tịch Dao nhíu mày: “Sao cái tên này quen thế nhỉ?”

“Hoa khôi lớp trước kia của con á!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Dương lộ vẻ vừa đắc ý lại vừa buồn phiền, nói: “Cậu ấy thích con lâu lắm rồi! Chỉ là con đã chán ngấy không có chút hứng thú nào với cậu ấy từ lâu. Nhưng cô bé này giống như keo da trâu vậy, làm thế nào cũng không dứt ra được, thật đáng ghét… Hôm nay còn uy hiếp ba mẹ cậu ấy, nếu như tết năm nay con không đến nhà cậu ấy, cậu ấy sẽ chết cho con xem…”

“Cuối cùng có chết không?” Trình Trình thản nhiên hỏi một câu.

Dương Dương ra vẻ đẹp trai vén vén lọn tóc mềm mại, chảnh chọe hừ một tiếng: “Cậu ấy không dám chết! Tôi nói, nếu như cậu ấy chết rồi, tôi sẽ dẫn mấy bạn gái nhỏ đến tiểu lên mộ phần của cậu ấy! Chọc tức cậu ấy chết không nhắm mắt!”

“…” Trình Trình tặng cậu một ánh nhìn khinh thường.

“Ơ? Cô bé nhà người ta mới mấy tuổi chứ?” Cố Tịch Dao không nhịn được đổ mồ hôi lạnh thay con trai: “Dương Dương, mẹ tuyệt đối không cho phép con trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như vậy nữa! Tránh cho sau này con gái nhà người ta tự sát thật, vậy chính là sai lầm của mẹ rồi! Còn nữa, con uy hiếp con gái nhà người ta như vậy, sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho cuộc sống sau này của cô ấy! Con trai phải chung tình, biết không?”