Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 175




Chương 175

Đây là Mặc Hi của cô, lại chẳng phải là Minh Thành của anh ta, anh ta dựa vào đâu mà không cho cô đụng vào thằng bé chứ? Cô hiện giờ chỉ còn mỗi một đứa con trai này thôi.

Mộc Vân khủng hoảng vô cùng, cuối cùng cũng có chút mất kiểm soát rồi, mắt cô đỏ ngầu, dường như muốn xông đến để cướp con về, nhưng đột nhiên, đứa bé bị Diệp Sâm cướp về đột nhiên mở miệng nói: “Ba, ba làm gì vậy?”

Mộc Vân bỗng nhiên sững sờ!

Ba?

Bảo bối của cô…Sọi người đàn ông này là ba?

Diệp Diệp Sâm có vẻ như không có phản ứng gì lớn, bởi vì lúc đầu, lúc bệnh viện thông báo anh đến, chính là nói con trai anh đang ở đây.

Thế là anh cúi đầu, nhìn về phía thẳng nhóc: “Ba đưa con về nhà”

“Không về nhà đâu, con muốn đi nhà trẻ.”

Sau đó Minh Thành buông tay ba ra, trực tiếp đi về phía mẹ.

Mộc Vân nhìn thấy, đột nhiên vui mừng, không còn tâm tư nào nghĩ những chuyện khác nữa, cô bước thêm hai bước đón con vào trong lòng mình.

“Được được, chúng ta không về nhà, chúng ta đi nhà trẻ, Diệp Sâm ba sẽ không đưa con đi nơi khác đâu, chỉ là đưa nó về nhà trẻ thôi, con nếu đã chủ động như thế, vậy thì chúng ta cũng đừng vì chuyện của người lớn, mà ảnh hưởng đến con”

Mộc Vân vừa nói, vừa ôm con lên.

Sau đó, trong lúc người đàn ông này chưa kịp phản ứng, liền dắt hai đứa trẻ chạy đi, tốc độ đó, quả nhiên giống như thỏ vậy, trong phút chốc, đã không thấy hình bóng người đâu mất rồi.

Diệp Sâm tức tối ở lại phòng chẩn đoán hút thuốc!

Mộc Vân!

Mộc Vân đưa hai đứa trẻ chạy. thật nhanh, cho đến khi cô lên một chiếc xe taxi, ba mẹ con giống như chim sợ cành cong, về đến khu thành phố cũ, cô mới để dắt hai đứa trẻ xuống xe.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh một công viên nhỏ. “Me?”

Ninh Dương là con gái, tâm tư sẽ nhạy cảm hơn một chút, thấy mẹ vừa xuống xe điện ngồi mãi ở đây không động đậy, cô bé lập tức tại gần mẹ, khuôn mặt mập tròn ghé sát lại mẹ, ân cần quan tâm hỏi mẹ.

Ôm Mộc Vân nhìn thấy thế, bèn ôm đứa con bé nhỏ vào lòng.

Không Lâu sau, ánh mắt lại nhìn thấy con trai đứng ở bên cạnh đang nhìn mình, đưa tay ra, rồi lại ôm thằng nhóc vào lòng.

“Mẹ không sao đâu, không cần lo nhé, mẹ chỉ là có chút mệt thôi, ngồi ở đây một lúc là hết ngay mà”

Cô ôm cả hai đứa con vào trong lòng, ngay lúc này, cô thực sự vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, hơn nữa, còn có một sự tự trách và đau lòng khó có thể tha thứ cho bản thân đã lan tràn trong lòng cô.

Tại sao Mặc Hi lại biết về ba nó?

Thằng bé từ khi nào biết chuyện này?

Ngoài ra, tại sao thẳng bé lại có quá nhiều khuyết điểm trên cơ thể? Tại sao cô trước giờ không hề biết? Cô ấy là mẹ của cậu bé, cô đã làm gì? Cô thậm chí còn không biết rằng con mình lại mắc phải một khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy.