Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 82




Chương 82

Mẹ muốn làm gì? Là muốn giành quyền nuôi dưỡng Diệp Minh Thành sao?

‘Wow! Mẹ ơi, mẹ thật sự quá giỏi, nếu như vậy, dẫn Diệp Minh Thành tới đây, vậy ba anh em bọn họ có thể đoàn tụ, sau đó có cả mẹ, tất cả đều sống cùng nhau.

Về phần người ba thối tha kia thì sao?

Mặc Hi nhìn quanh, cậu bé nhìn thấy chú Thế Khiêm đang lén lút nhìn mẹ trong phòng khách, và ngay lập tức, có một tia ranh mãnh trong đôi mắt lưỡi liềm nhỏ của cậu bé.

“Wow Wow, chú Thế Khiêm, chú thật lợi hại, sao chú không dạy cho mẹ cháu, mẹ cháu không hiểu gì cả”

“Dạy cô ấy?” “Vâng, sau khi ăn xong chú dạy đi nha, chú đừng lo, cháu sế chăm sóc em gái.”

Cậu bé này rất thông minh, sau khi biết ba thích người phụ nữ thối tha kia, cậu bé cũng bắt đầu xúi giục mẹ tìm bạn trai.

Hừt!

Mẹ tôi không có ai yêu sao? Đang có rất nhiều người đang tranh giành đây này.

Mộc Vân hơn ba giờ sau mới về nhà.

Cô đã đi tham khảo ý kiến luật sư về vấn đề tranh giành quyên nuôi con trai lớn, nhưng cô rất thất vọng, luật sư sau khi nghe câu chuyện của cô, trực tiếp nói với cô rằng cơ hội để dành quyền nuôi con gần như bằng không!

Thứ nhất là danh tính giả chết của cô.

Thứ hai gia thế của đối phương quá mạnh, cô vốn không thể chống lại.

Vấn đề danh tính giả chết thì dễ rồi, cùng lắm thì một lần nữa khôi phục hộ khẩu, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chết tiệt kia, nghĩ tới anh chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ ly hôn với cô.

Nhưng vấn đề gia cảnh này khiến cô rất tức giận!

Cô đi tìm bối cảnh hùng hậu như vậy để kiện anh, tập đoàn Diệp Thị bây giờ đã là công ty lớn đứng đầu thế giới.

Mộc Vân mệt mỏi trở về nhà.

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi sao? Chú chú Kiều đã đến và mua cho chúng con rất nhiều thứ: Không ngờ rằng, vừa trở về, trong phòng cô lại còn có khách, Mặc Hi nhiệt tình chào hỏi, Bé Dương thì chạy tới, vừa ăn kẹo, vừa vui vẻ nói cho mẹ biết.

Kiều Thế Khiêm là người bạn mà Mộc Vân đã nhờ người bạn đó chăm sóc hai đứa bé giúp mình. Hai người họ đã biết nhau ở nước ngoài đã nhiều năm rồi.

Mộc Vân nghe vậy mới thả lỏng cảm xúc, vội vàng đi vào.

“Thì ra là Thế Khiêm tới đấy à, có phải hai đứa nhà chúng tôi lại gọi điện thoại cho anh không? Để anh chạy xa như vậy!”

“Không phải, là tôi muốn tới đây thăm tụi nhỏ. Chúng đã trở về nhiều ngày như vậy, ngày hôm đó tới gặp một chút, sau đó cô trở về vẫn chưa đến gặp.”

Kiều Thế Khiêm cũng là một luật sư, với vẻ ngoài hiền lành, trên mặt đeo một cặp kính cận, thoạt nhìn thì anh ta có vẻ tao nhã, khí chất dịu dàng, rất dễ nhìn.

Mộc Vân nhìn nhà cửa lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

“Xin lỗi nhé Thế Khiêm, không biết anh tới, nhà cửa vẫn chưa dọn đẹp gì cả”