Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 91




Chương 91

Lời này quả là hung ác!

Dường như trong nháy mắt Mộc Vân liền thấy người đàn ông trước mặt bị cô làm cho tức đến nỗi gương mặt vặn vẹo, vung tay mạnh mẽ hướng về phía mặt cô.

Thoáng chốc Mộc Vân sợ ngây người, đứng ở đó quên cả động đậy.

Cũng may vào lúc này trợ lý Lâm vừa vặn cũng đi qua đây, sau khi nhìn thấy cảnh này liền lập tức hộ to một tiếng vọt lên: “Tổng giám đốc, ngài đang là gì vậy? Ngài màu dừng tay lại!”.

Sải một bước dài đi tới, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được tổng giám đốc bị tức tới mức mất lý trí.

Người phụ nữ này, đúng là tìm đường chết!

Lâm Tử Khang dùng sức ngăn lại tổng giám đốc của mình: “Tổng giám đốc, ngài đừng tức giận, đừng tức giận, cô ta chỉ tạm thời nói mà không kịp suy nghĩ, cô ta tuyệt đối không phải có ý đó đâu.”

Sau đó lại ngay lập tức nhìn về phía Mộc Vân: “Cô Ôn, không phải tôi nói cô, lần này, thật sự là do cô không đúng, cô không thể ngoan ngoãn nhận lỗi sao? Cô có biết tối qua Tổng giám đốc đợi cô đến khi nào không?

Dứt lời, sắc mặt Mộc Vân vừa mới hồi phục tinh thần từ trong sợ hãi lại trắng bệch.

Cô không muốn tức giận, vừa rồi cô cùng người đàn ông này lên đây trong lòng chính là mang theo sự áy náy, muốn giải thích cho anh chuyện tối qua cô không đến, nhưng mà, anh cứ luôn nói lời nhục nhà cô, từng nào cũng cực kỳ khó nghe.

Nên cô mới mất lý trí.

Mộc Vân chần chờ, lát sau cô rốt cuộc mở miệng: “Tôi vốn muốn nói xin lỗi, tối hôm qua đúng là lỗi của tôi, một người bạn của tôi đến tìm tôi có chút chuyện gấp nên tôi liền đi ra ngoài với cậu ấy, đến lúc quay về mới nhớ đến chuyện này, nhưng mà lúc đó đã muộn lắm rồi.”

“Bạn bè?”

“Đúng vậy, lần này tôi đến đây không có chuẩn bị trước gì cả, chỉ là nhờ Bệnh viện Nacow bên kia gửi một số sách y khoa của tôi đến chỗ anh ta. Tối qua tôi đã đi lấy rồi”

Mộc Vân giải thích một chút.

Nhưng thực ra thì đây cũng là sự thật, tối hôm qua, cô đi đến chỗ của Kiều Thế Kiệt chính là để lấy sách.

Lâm Tử Khang cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra là như vậy, Tống giám đốc, hay là ngài cho cô ta thêm một cơ hội nữa đi, cô ta cũng không làm ra chuyện tội ác tày trời gì mà, có đúng không? Ngài xem, sáng sớm hôm nay, khi nghe thấ bị ốm cô ta đã đến đây ngay lập tức. Hơn nữa, Tổng giám đốc, cậu chủ nhỏ chắc cũng sắp tỉnh rồi. Nếu để cậu ấy nhìn thấy hai người cãi nhau ở đây, chỉ sợ cậu ấy sẽ.. “

Lâm Tử Khang bắt đầu thuyết phục, chắc mọi người cũng đều hiểu được ý nghĩa của mấy chữ cuối cùng kia rồi.

Diệp Minh Thành vì bọn họ mà bị ốm, bây giờ nếu tỉnh lại mà thấy bọn họ cãi nhau thì chắc chản cậu bé sẽ rất buồn.

Diệp Diệp Sâm dùng ánh mắt u ám nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cuối cùng, anh bỏ đi không nói lời nào.

Anh đi lên tầng ba, đạp cửa “rầm” một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.

Mộc Vân sợ hết hồn, không dám ở lại đó nữa, nhanh chóng đi xuống phòng của con trai ở tầng hai.

Mặc kệ anh đi. Chỉ cần cô có thể ở lại thì dù là gì đi nữa cũng không sao cả.