Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1173




Chương 1173

“Ba.”

“Con.”

“Ba…”

Đường Dật đứng ở bên ngoài đưa tay lau nước mắt, có cần cảm động như thế không?

Đường Dật nhẹ nhàng thở ra, dựng ngón tay cái lên với mấy chiếc xe đằng sau.

Tảng đá lớn đè lên tim mọi người lập tức biến mất, thân thể căng cứng của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần trầm tĩnh lại.

Thành công, Lăng Tiêu thành công!

Mười vệ sĩ được Đường Dật dẫn đầu lật chiếc xe bị nghiêng lại.

Tiếp đó ngoài cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Lăng Tiêu đi ra khỏi xe, Đường Dật cũng ôm Lăng Thiên Vũ xuống từ ghế lái phụ.

Lúc này tài xế cũng mở khóa ra, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe chay về hướng ba con bọn họ.

Nhưng có người nhanh hơn cô, đã nhào vào trong ngực Lăng Tiêu.

Lâm Chi Vũ ôm chặt Lăng Tiêu, vừa khóc vừa cười: “Anh không sao thật sự là tốt quá…”

Thịnh Hoàn Hoàn ngừng chân tại chỗ, cô lo lắng nhìn về phía Lăng Thiên Vũ trong ngực Đường Dật.

Không chờ cô đi về hướng bọn họ, Lam Nhan đã xông lên trước lo lắng ôm Lăng Thiên Vũ vào lòng kiểm tra: “Thiên Vũ, có làm bị thương không, để mẹ nhìn xem.”

Nhìn thấy hai cảnh này, tim Thịnh Hoàn Hoàn như bị một bàn tay bóp chặt đến mức khó thở nổi.

Đúng lúc này, Lăng Thiên Vũ tránh thoát khỏi cái ôm của Lam Nhan rồi bước nhanh phóng tới chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, dang tay ôm lấy chân cô: “Hoàn Hoàn…”

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại rồi từ từ cúi đầu xuống.

Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, đôi mắt còn ứa lệ lập loè tỏa sáng nhìn cô rồi kêu thêm một tiếng: “Hoàn Hoàn.”

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy âm thanh này là nốt nhạc đẹp nhất thế gian này.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không nhúc nhích, Lăng Thiên Vũ rất mất mát: Có phải Hoàn Hoàn không thích cậu không?

Nhưng một giây sau, Lăng Thiên Vũ đã được Thịnh Hoàn Hoàn ôm vào trong ngực, còn hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Mặt Lăng Thiên Vũ đỏ bừng lên, có vẻ hơi xấu hổ.

Thì ra Hoàn Hoàn thích cậu gọi như thế, xem ra sau này phải gọi nhiều hơn mới được…

Một bên khác, Lăng Tiêu lập tức đẩy Lâm Chi Vũ ra, cũng bước qua một bên kéo dài khoảng cách với cô ta: “Tôi không sao.”

Vẻ mặt Lâm Chi Vũ cứng đờ, sau đó giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi em quá lo lắng nên mất khống chế.”

Lăng Tiêu dời ánh mắt về hướng Lăng Thiên Vũ: “Cô đi xem Thiên Vũ đi!”

Lâm Chi Vũ gật đầu: “Được.”

Lúc này cô ta liền thấy cảnh Lăng Thiên Vũ tránh khỏi vòng tay Lam Nhan.

Lâm Chi Vũ nghĩ Lăng Thiên Vũ sẽ chạy về hướng mình, không ngờ lại nhào đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn rồi vươn hai tay ôm lấy chân cô, mong đợi mà cẩn thận hô một tiếng: “Hoàn Hoàn.”

Thời khắc này, trong lòng Lâm Chi Vũ đặc biệt khó chịu.