Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1282: Chỉ có hơn chứ không kém




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đỗ Tiêu Vũ biết đứa con gái của mình giống hệt như mình vậy, đều có tính cách không muốn để mình chịu thiệt.

Nhưng mà bà ấy cũng biết rằng, Tiểu Bạch đều biết chừng mực khi ở trước mặt người lớn, nếu như đối phương không quá đáng thì bình thường cô ấy sẽ không nổi giận, từ trước đến giờ đều vô cùng hờ hững nói ba câu.

Đúng vậy, không sai, những lời bạn nói đều đúng hết.

Nhưng ngày hôm nay làm sao lại đột nhiên mắng người vậy?

Có điều Đỗ Tiêu Vũ rất nhanh đã phản ứng trở lại, dù sao con gái của bà có làm gì thì bà ấy cũng sẽ ủng hộ, mắng người càng tốt, để tránh hai mẹ con này không biết xấu hổ là gì, không có chuyện gì liền đi qua đây làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu.

Sau khi bác hai đã phản ứng trở lại, ngay lập tức cảm thấy không vui mà nhìn vào Giang Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, con nói chuyện kiểu gì vậy.Giang Mai cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt của cô ta trông hơi lúng túng: “Đúng vậy Tiểu Bạch, lời này của cậu là có ý gì vậy?”

Giang Tiểu Bạch khẽ cười, rút cánh tay đang bị cô ta kéo lấy của mình ra: “Ý muốn nói là có qua có lại đấy, Giang Mai, tôi đang khen tài ăn nói của cô tốt đấy, điều này cô cũng không nghe hiểu sao?” “Giang Tiểu Bạch, cô đang khen tài ăn nói của tôi ở chỗ nào chứ, rõ ràng cô đang nói bóng nói gió về tôi, sao cô lại như thế chứ?"

So với sự tức giận tồi tệ của Giang Mai, Giang Tiểu Bạch trái lại càng bình tĩnh và thoải mái hơn. “Nói bóng nói gió về cô thì sao chứ? Nghe thấy những lời đó của cô, tôi vẫn chưa mắng cô đã là nhẹ rồi.” *Cô!” bác hai nhìn Giang Tiểu Bạch với vẻ mặt không thể tin nổi: “Tiểu Bạch, sao con lại trở nên như vậy? Lúc trước con còn hơi lễ phép, bây giờ thật đúng là không hề có một chút phẩm chất nào, không kiểm được tiền thì thôi đi, bây giờ con lại trở nên khó bảo đến như vậy. Tiêu Vũ, thím và Ngạn Kha làm sao vậy, hai người dạy bảo con như thế à?”

Đỗ Tiêu Vũ bị nhắc đến, lạnh lùng cười lên nói: “Tôi nói bác hai này, bác có thời gian rảnh rỗi để nói đến việc dạy con của tôi, sao không tự mình nhìn lại Giang Mai nhiều một chút? Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, con bé ngay cả một tiếng thím ba cũng không gọi, tốt xấu gì Tiểu Bạch của nhà chúng tôi cũng gọi mợ một tiếng bác hai đấy, nếu nói đến việc khôngđược dạy bảo, e là bác so với tôi chỉ có hơn chứ không hề kém đâu nhỉ?”

Miệng lưỡi của hai mẹ con rất giỏi, chỉ là bình thường lười mắng chửi người mà thôi, nhưng mà nếu như đã mắng người, thì sẽ không chừa một tí chỗ hở và mặt mũi nào cho đối phương đầu.

Hiển nhiên, bác hai và Giang Mai đề bị Đỗ Tiêu Vũ mắng đến không nói nên lời, vẻ mặt của hai người trở nên trắng bệch, ngày càng cảm thấy tức giận.

Trong lòng Giang Tiểu Bạch không khỏi cảm thấy sảng khoái.

Ha ha, cho các người ăn nói hèn hạ, nếu thích nói cách làm người đúng sai như vậy, làm cho người khác khó chịu, vậy thì cho các người biết lấy cảm giác khó chịu là như thế nào.

Bầu không khí ở bên này đang nồng nặc khói thuốc, bên kia lại có một nhóm người đi qua, là cô cả dẫn theo vài người con của bà ấy đi đến, vừa bước xuống xe liền nhìn thấy hai nhà kia đang ở cùng một chỗ, trên mặt không khỏi nở một nụ cười đi qua. “Em hai, em ba, hai người làm sao lại đứng ở đây vậy, sao lại không đi vào?”

Giang Tiểu Bạch khẽ cười lên, gọi một tiếng cô cả trước, khi nãy Giang Mai vì vừa bị dạy dỗ, lúc này cũng miễn cưỡng mà gọi một tiếng cô cả. Bác cả đáp lại một tiếng, sau đó tiến về phía trước: “Đi thôi, chúng ta cùng vào trong, ngày hôm nay mọi người đều đến đủ cả, mẹ hẳn là rất vui đấy.

Tay trái của bà ấy cả kéo lấy bác hai, tay phải kéolấy Đỗ Tiêu Vũ, Giang Tiểu Bạch chỉ có thể đi chậm lại và đi theo ở phía sau.

Ba người con của cô cả đều là con trai, tính cách của ba người con trai đều không giống nhau, đứa con nhỏ tuổi là người cà lơ phất phơ, anh ta cũng đi chậm lại giống như Giang Tiểu Bạch, sau đó đi cùng với cô ấy. “Tiểu Bạch, nghe nói bây giờ em đang làm nghề tự do, mỗi ngày đều không cần đi làm theo giờ, rất thoải mái phải không?”

Giang Tiểu Bạch nhìn anh ta một cái, cười lên nói: “Cũng tạm được, có thoải mái hay không, anh cũng có thể làm thử một chút.” “Vậy thì vẫn là thôi đi, anh vừa nhìn thấy chữ viết thì đau đầu, này, bây giờ chúng ta đều lớn lên hết rồi, lúc trước đứa nhóc em cũng mới cao đến nửa người của anh, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, em đã là người con gái rồi, có bạn trai chưa? Khi nào thì chuẩn bị kết hôn vậy?"

Giang Tiểu Bạch nghe thấy những câu hỏi quen thuộc này đột nhiên cảm thấy đau đầu, đang lúc anh ta chuẩn bị tiếp tục hỏi câu tiếp theo liền vội vàng chặn lại: “Thôi đi, em nói anh Hữu này, anh chỉ lớn hơn em vài tu mà thôi, có thể đừng hỏi những câu hỏi đáng sợ này không? Anh không biết khi em nghe thấy những câu hỏi này của anh, sẽ cảm thấy như thế nào sao? Em nghĩ là anh hẳn rất hiểu rõ mới đúng chứ.”

Anh Hữu trong lời nói của cô ấy không khỏi nở một nụ cười ở bên môi nói: “Em gái Tiểu Bạch, chínhlà bởi vì biết em sẽ cảm thấy như thế nào, nên anh mới hỏi đấy."

Giang Tiểu Bạch: "... “Hỏi thật đấy, đã có bạn trai chưa?”

Giang Tiểu Bạch nghĩ đến Tiêu Túc, lại nghĩ đến cậu ta chỉ là bạn trai giả của mình mà thôi, bĩu môi nói: “Không có ai muốn." “Sao lại như vậy được? Đứa em gái Tiểu Bạch của chúng ta xinh đẹp như vậy giỏi giang đến như vậy, những người đàn ông đó đều mù hết rồi à? Có cần anh giới thiệu cho em vài người không?” “Đừng đừng đừng” Giang Tiểu Bạch nhanh chóng từ chối: “Không cần phải giới thiệu đâu.” “Đứa nhóc này, còn không biết ngượng mà nói mình không có ai cần, anh thấy là bản thân em không muốn tìm phải không?”

Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, cùng nhau đi vào bên trong.

Mà Giang Mai lại tức giận đến run người, luôn quay đầu liếc nhìn Giang Tiểu Bạch một cái, sau đó lại nổi giận mà quay đầu lại.

Thật là tức chết cô ta mà, sao lại trở nên nhanh mồm lẻo mép đến như vậy, nói chuyện khó nghe như vậy chứ?

Nhưng mà bây giờ cô ấy cũng chỉ hả hệ được một lúc thôi, đợi lát nữa gặp bà nội, xem cô ấy còn có thể giống như bây giờ nữa không, nếu như cô ấy dám mắng mình ở ngay trước mặt bà nội, Giang Mai liền nghiêm khắc mà mách tội cô ấy.Giang Tiểu Bạch hoàn toàn không biết đến suy nghĩ lúc này của Giang Mai, sau khi đi vào nơi tổ chức tiệc mừng thọ, nhóm người lớn liền đi giúp đỡ, mà những người thuộc lớp sau như bọn họ chỉ có thể tự tìm một nơi để chờ đợi.

Giang Tiểu Bạch cảm thấy nơi này thật sự hơi ngột ngạy, thế là liền quay người đi ra ngoài hít thở một chút, chờ một lát nữa rồi mới đi vào.

Lúc cô ấy đi ra ngoài bởi vì buồn chán chỉ có thể lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Phương Đường Đường, kết quả liền nhìn thấy tên của Tiêu Túc.

Cũng không biết bây giờ cậu ta đang làm gì, haiz, nếu như cậu ta đồng ý đi cùng với mình trong một dịp như vậy thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc là.....

Giang Tiểu Bạch lắc lắc đầu, trực tiếp gọi cho Phương Đường Đường.

Sau đó cô ấy dựa vào cửa sổ trò chuyện với Phương Đường Đường

Khi nói đến chiếc váy mà mình đang mặc trên người, Phương Đường Đường liền vô cùng tức giận. “Ôi mẹ ơi, mắt của cô ta là vật trang trí à? Vậy mà lại dám nói bộ đồ của cậu là moi ra từ trang mạng nào đó à, cho dù không nhận ra là tác phẩm thiết kế, cũng nên nhìn đồ mà biết hàng chứ? Chất liệu tốt đến như vậy mà cũng nhìn không ra, mù rồi mù rồi. Tiểu Bạch, mau nói với người họ hàng kia giúp tớ, nếu không cần đôi mắt thì có thể hiến cho những người đang cần."co-vo-danh-trao-1282-0