Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 275: Không muốn tin tưởng




“Vì thế nên nói là cô cho cậu Dạ một cơ hội nữa, chờ anh ta cho cô một câu trả lời khiến cô hài lòng?’

Nói tới điều này, ánh sáng bên trong hai con ngươi của Thẩm Kiều cũng phai nhạt đi mất mấy phần: “Nhưng mà đã trải qua mấy ngày rồi, đó có phải là câu trả lời hài lòng nữa hay không, hay chỉ vẫn luôn là một ần số chưa có lời giải đáp đây.’

“Cô đừng lo lắng nữa, nếu như Dạ Mạc Thâm cũng đã nói rằng cô phải có lòng tin vào anh ta rồi, vậy thì cô cứ cho anh ta thêm một chút thời gian nữa đi.’

Nói tới chỗ này, Tiểu Nhan lại chớp chớp hai mí mắt mấy cái, sau đó tiếp tục bắt đầu dùng trực giác của chính mình để tiến hành phân tích.

“Cô xem đi, lúc trước tôi đã từng nói với cô Hàn Tuyết U kia chính là một em gái trà xanh, không sai mà có phải không? Cho nên, tôi nói Dạ Mạc Thâm thật lòng thích cô, vậy thì chính là anh ta thật lòng thích cô.’

Thẩm Kiều: ”…’

Thêm một lần nữa được nghe từ trong miệng của Tiểu Nhan nói với cô rằng Hàn Tuyết U là một em gái trà xanh, nhưng mà trong lòng của Thẩm Kiều vẫn là cảm thấy có chút không thoải mái, cô nhíu hai hàng mày thanh tú lại, vừa mới muốn mở miệng nói gì đó thì Tiểu Nhan đã giành lời trước, mở miệng nói: “Cô đừng có phản bác lại lời của tôi nữa, cô ta cũng đã làm ra đến loại chuyện như vậy rồi mà lúc này cô vẫn còn muốn nói chuyện thay cho cô ta tiếp nữa hay sao? Nếu vậy thì sau này tôi cũng sẽ không giúp cô nữa.’

Sau khi nghe xong những lời này của Tiểu Nhan, Thẩm Kiều không nhịn được mà thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng nói: “Thật ra thì…

Chân tướng của sự việc này là như thế nào thì tôi cũng vẫn chưa biết được rõ ràng.’

“Ai quan tâm đến chân tướng là cái thá gì, làm rồi thì chính là làm rồi, chính xác là cô ta đã đeo đôi hoa tai mà cậu Dạ mua, không phải hay sao? Bất kể Hàn Tuyết U đó có nói cái gì hay là làm cái gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào tầy trắng cho chính mình được đâu. Kiều Kiều, hai mắt của cô phải sáng rõ hơn một chút nữa, đừng cứ lúc nào cũng lấy những hồi ức đã trôi qua đề tẩy trắng thay cho cô ta nữa, có thể trước đây mối quan hệ của hai người các cô quả đúng là rất tốt, nhưng mà tôi phải nói một câu thật lòng với cô. Từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất cứ một người nào lại đột nhiên thay đổi, có thể ngay từ ban đầu cô ta đã mang theo một mục đích nào đó để mà đến gần cô rồi.’

Thẩm Kiểu: “Ngay từ khi mới bắt đầu đã mang theo mục đích gì đó mà đến gần tôi?’

“Đúng! Hai người các cô quen biết nhau ở Đại học, vậy thì từ trên người cô lúc đó nhất định đã có thứ gì đó mà cô ta có thể lợi dụng được rồi.’

Thời Đại học, trên người có thứ gì đó có thể lợi dụng được?

Thẩm Kiều suy nghĩ hồi lâu, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể khổ não mà lắc đầu: “Trên người của tôi từ trước cho đến nay vẫn luôn không có thứ gì nổi bật, sáng chói, cho nên loại vấn đề mà cô nói này, hình như không có nhiều khả năng lắm.’

“Chính bản thân cô tự mình cảm thấy không có có nồi bật gì, có thể là do chính cô cũng không nhận biết được, nhưng mà cô ta thì lại biết.

Giống như việc lần này cô kết hôn cùng với cậu Dạ, sau đó cô ta lại sẽ cướp đi mất Dạ Mạc Thâm từ bên người cô vậy. Kiều Kiểu, nếu như không phải là cô nhìn trúng đôi khuyên tai đó, cô sẽ biết được Hàn Tuyết U đã lén lút làm những chuyện này ở phía sau lưng của cô hay sao?

Rất có khả năng… Cô ta đã cướp đi mất rất nhiều thứ của cô ở những nơi vô hình không ai nhìn thấy được, nhưng chỉ có điều là lần này cô ta lại bị cô phát hiện ra được.’

Thẩm Kiều: “…’

“Cô như này cũng quá là hiểu nhiều về âm mưu rồi đấy nhỉ, có thể chỉ là do cô ấy cũng đúng lúc thích Dạ Mạc Thâm mà thôi, cho nên bất đắc dĩ mà buộc lòng phải làm như A „ vậy…

“Cô phiền chết mất thôi! Cô muốn tự mình an ủi nội tâm của chính mình tới khi nào nữa? Thẩm Kiều, có phải là cô muốn tôi đánh cho cô một cái bạt tai thì cô mới có thể tỉnh táo lại được? Hay hoặc là, đợi đến lúc cô ta cướp lấy hết tất cả mọi thứ ở bên người của cô di rồi thì cô mới có thể tỉnh táo lại được?’

Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn Tiểu Nhan, bởi vì tức giận mà hai gò má của cô ấy cũng phồng phồng lên, rõ ràng là vì chuyện của cô mà nồi cơn thịnh nộ.

Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau chốc lát, đến cuối cùng Thẩm Kiều đột nhiên rũ mi mắt xuống, cả người không có một chút tức giận nào.

“Nhưng mà, cô muốn tôi phải tin tưởng chuyện này như thế nào đây?

Chị em tốt của tôi, cũng đã từng ở cạnh nhau lâu đến như vậy rồi lại là loại người như thế hay sao? Những ngày tháng đã qua trước đây, vẫn luôn là cô ấy giúp đỡ cho tôi.’

Bao gồm cả chuyện để cho Hàn Tuyết U thay Thẩm Kiều tìm kiếm người đàn ông xa lạ trong đêm mưa kia, cũng vẫn luôn là cô ta làm thay cho cô.

Hơn nữa trước đây cũng vẫn luôn là Hàn Tuyết U đã bày mưu tính kế giúp cho Thẩm Kiều, thậm chí, Hàn Tuyết U vì hy vọng cô được sống trong những ngày tháng hạnh phúc cho nên mới đẩy cô vào trong ngực của Dạ Lẫm Hàn, một người như thế, cho nên dù cho có thế nào thì cô cũng không muốn tin tưởng rằng, tất cả đều là do Hàn Tuyết U cô ý.

Trong nháy mắt, Tiểu Nhan cũng vì những lời của Thẩm Kiều mà rơi Vào im lặng.

Tiểu Nhan ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, đột nhiên cô ấy cũng có chút hiều được tâm trạng của Thẩm Kiều lúc này.

Đúng vậy, trong quá khứ đã từng là một người chị em tốt trong nhiều năm đến như vậy, nếu như đột nhiền nói rằng người chị em tốt đó đã phản bội cô, vậy thì cho dù là đổi lại thành bất cứ ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng được.

Trừ khi, Thẩm Kiều có thể chính tai nghe thấy được lời thừa nhận của Hàn Tuyết U.

Nhưng mà người phụ nữ kia gian trá đến như vậy, muốn khiến cho cô ta chịu thừa nhận thì thật sự là không thể nào được.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan thở dài: “Tôi biết trong lòng cô bây giờ không dễ chịu, nhưng mà có những lúc, những thứ đã được bày biện ra ngay ở trước mắt cũng không nhất định chính là chân tướng của sự việc, nhưng mà chắc chắn là sẽ ẩn chứa được nguyên nhân của nó, Hàn Tuyết U làm như vậy đã nói rõ được rất nhiều vấn đề, bất kể kết quả có là như thế nào thì cô bắt buộc cũng phải chấp nhận nó. Hôm nay tôi tới đây cũng chỉ là vì để xem cô như thế nào một chút mà thôi, nếu như đã thấy được cô đang rất bình an VÔ sự, vậy thì tôi cũng cần phải trở về rồi.’

Thẩm Kiều nghe thấy được Tiểu Nhan nói cô ấy phải đi về thì cả người nhất thời rơi vào trạng thái khẩn trương: “Cô phải đi về rồi sao?

Tôi còn muốn giữ cô ở lại nơi này ăn cơm nữa mà.’

Tiểu Nhan cười nhạt: “Cô cho là tôi không muốn ở lại nơi này ăn cơm hay sao? Nhưng mà tôi vẫn còn cần phải quay về để đi làm việc nữa đấy có được không? Tôi cũng không giống như cô! có thể ta còn phải đi Về công tác tốt mị? ta cũng không giống như ngươi! Ai bảo tôi vậy mà lại vấn chưa tìm được một tấm phiếu ăn cơm dài hạn làm gì chứ, ôi hu hu.

Ở trong buổi tiệc cuối năm vừa rồi cũng đều là vì cô hết cả! Nếu như không phải là bởi vì cứu cô thì có lế tôi đã đạt được quán quân rồi, sau đó đắm chìm trong ánh đèn thành tựu chói lọi, tất cả những người đàn ông-ưu tú cũng đã có thể nhìn thấy được tôi. Nói không chừng… Bây giờ bà cũng đã yêu đương rồi đấy chứ?’

Thẩm Kiểu nghe xong thì nghiêm túc đưa ra lời bình luận: “Khả năng tưởng tượng của não vận hành rất tốt.’

“Dẹp cô qua một bên đi, tôi đi trước đây, ngày khác tôi sẽ lại tới thăm cô.’

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, một mình Thầm Kiều ở trong phòng lại rơi vào trạng thái lặng im suy nghĩ.

Thực lòng, Thẩm Kiều không tin tưởng vào chuyện Hàn Tuyết U ôm theo mục đích gì đó cho nên mới đến gần mình, thậm chí ngay cả sau khi chuyện này xảy ra xong thì cô vẫn còn đang nghĩ, nếu như hai người bọn họ thật lòng yêu thương lẫn nhau, vậy thì chính cô sẽ là người ra đi.

Nhưng mà không nghĩ tới…

Thẩm Kiều rủ hai hàng mi mắt xuống, cảm giác được mạch suy nghĩ của chính mình đã trôi dạt đến trước kia.

Lúc mà Dạ Mạc Thâm trở lại thì chỉ thấy bên trong phòng trống rỗng, mấy người giúp việc nữ đang thu dọn đồ ở trên bàn, vừa làm vừa tụm lại một chỗ, nghiêng đầu vềnh tai lên mà bàn luận điều gì đó.

Vào thời điểm này trong những ngày trước, Thầm Kiều cũng sẽ ngồi cùng một chỗ với những người giúp việc nữ này, vừa nói gì đó vừa cười với nhau.

Chỉ cần Dạ Mạc Thâm vừa vào cửa là có thể nhìn thấy được cô, nhưng mà hôm nay, khung cảnh thì vẫn như vậy, duy nhất chỉ thiếu đi bóng dáng của Thẩm Kiều.

“Cậu hai, cậu đã về rồi.” Chu Vân tiến lên trước, sau đó cung kính hỏi thăm một câu.

Không nhìn thấy bóng dáng của “ Thầm Kiều, trong lòng của Dạ Mạc “ Thâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chao đảo và chênh vênh, anh nhếch khóe môi mỏng lên, giống như đang gặng hỏi điều gì đó mà nhìn về phía Chu Vân.

Chu Vân biết anh đang muốn hỏi cái gì, cho nên nhanh chóng giải thích: “Ngày hôm nay, hình như là mợ hai thật sự không có khẩu vị gì, cho nên mợ đã trở về phòng đi nghỉ rồi. Còn nữa, cậu hai, nhìn dáng vẻ của mợ hai thì hình như là tâm trạng của mợ cũng không được tốt lắm thì phải.’

Nghe Chu Vân nói xong, hai đầu lông mày kiếm của Dạ Mạc Thâm lại nhíu lại, không phải là cũng đã để cho Tiểu Nhan đến đây thăm cô ấy rồi hay sao? Làm sao mà kết quả ngược lại lại khiến cho tâm trạng trở nên không tốt vậy?

Nghĩ đến chỗ này, Dạ Mạc Thâm gật đầu: “Tôi biết rồi, mọi người cũng đi về trước đi.’

“Vâng.’

Dạ Mạc Thâm vào phòng, trong phòng vậy mà lại chỉ có một màu đen nhánh, anh nhíu mày, tìm được công tắc mở điện, sau khi bật được đèn lên thì lại phát hiện ra bên trong ˆ phòng không có một bóng người.

Trong phòng trống rỗng và lạnh lẽo, thật giống như là nó vốn dĩ đều không có người ở trong đó vậy.

Trong một cái nháy mắt đó, trong đầu của Dạ Mạc Thâm chỉ hiện ˆ lên duy nhất một ý nghĩ.

Đó chính là… Thẩm Kiều chạy trốn rồi!

Lúc này, hơi thở ở trên người của Dạ Mạc Thâm cũng bỗng nhiên thay đổi, trên trán nổi lên gân xanh, sau đó giận dữ mà lăn bánh xe ra “ khỏi phòng.

Người phụ nữ đáng chết này, vậy mà lại muốn chạy trốn, cô ấy cho rằng là mình có thể chạy thoát được hay sao?

Mặc dù Dạ Mạc Thâm ngồi trên (xe lăn, nhưng mà tốc độ của anh cũng vẫn rất nhanh, chỉ trong tức Ê khắc đã không còn thấy được bóng | dáng nữa.

Dạ Mạc Thâm dứt khoát muốn đi tìm Thẩm Kiểu, nhưng lúc đi ra cửa lại bởi vì còn đang bị sự tức giận đùng dùng của chính mình che mắt, cho nên hoàn toàn không hề chú ý tới, trên tấm ván gỗ ở trên bờ biển cách đó không xa có một bóng người đang ngồi, Thẩm Kiều đang ngồi ở chỗ đó, yên lặng ôm lấy hai đầu gối của chính mình mà nhìn mặt biển về đêm.

Mặt biển lớn dưới ánh trăng còn đẹp hơn so với ban ngày, một vầng trăng sáng phản chiếu hình bóng ngược lại của chính mình ở trên mặt biển, tạo thành một loại cảm giác, mặt biển đen đặc ở trước mặt của cô này đang dùng chung một ánh trăng bạc với đường chân trời.