Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 305: Anh sẽ : đưa em đến chỗ anh ấy




Thẩm Kiều: “Không được! Như thế nào cũng không được! Anh bị thương nặng như vậy, em sẽ không đi đâu.”

Nếu như cô đi rồi, hoặc là để cho Dạ Lẫm Hàn đưa cô đến buổi yến tiệc, có thể cả đời này lương tâm cô sẽ cắn rứt không thôi.

Cô không muốn trở thành một người vô ơn, vô tâm.

“Đồ ngốc.“ Dạ Lẫm Hàn trầm giọng nói cô, kìm không được nhìn cô rồi lộ ra một nụ cười nhạt: “Em không phải thích anh ấy sao? Anh sẽ giúp em.”

“Không!“ Thẩm Kiều dùng sức lắc đầu, Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười chua xót làm cho cô thấy cay sống mũi. Sau đó lại lắc đầu, nước mắt của cô lập tức rơi xuống: “Em không cần anh phải làm như vậy, anh chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương thật tốt là được.”

“Anh không phải nói rồi sao?

Anh không sao, đây chỉ là bị thương ngoài da, chỉ cần băng bó lại là được, đi thôi, nếu không đi thì sẽ bị muộn mất.”

“Không, không cần!” Thẩm Kiều dùng sức cắn môi, nước mắt rơi xuống: “Em không cần, anh hiểu không? Cho dù muốn đi em cũng sẽ tự mình đi, em tuyệt đối sẽ không để anh đưa em đi! Em không muốn ảnh hưởng đến anh…”

Nói xong, Thẩm Kiều khóc không thành tiếng.

Cô vẫn luôn nghi ngờ Dạ Lẫm Hàn có mục đích không trong sáng, chỉ là bây giờ…cô nhận ra mình mới là người đáng giận, người ta tốt với cô như vậy, cô lại đi nghi ngờ người ta, cảm thấy anh ấy là người xấu.

Bây giờ…Anh ấy bị thương như vậy vẫn còn muốn đưa cô đến buổi yến tiệc.

Y tá đứng một bên nhìn thấy cảnh này, bởi vì cô ấy vẫn là người trẻ tuổi, cho nên cũng bị cảnh đấy làm cảm động phát khóc, thật là xúc động, từ đầu cô còn nghĩ hai người họ là một đôi, lại không ngờ là không phải…

Không đúng thì thôi, đẳng này người đàn ông kia còn muốn đưa cô gái kia đến gặp người đàn ông khác, thật là khiến người khác cảm động!

Đưa người con gái mình yêu đến trước mặt người đàn ông khác, chuyện này có lẽ cần rất nhiều dũng khí.

“Đừng khóc.“ Tiếng khóc của cô làm Dạ Lẫm Hàn phải nhíu mày, anh thật sự muốn làm chuyện này vì cô, không ngờ cô lại từ chối anh như vậy.

“Nếu bây giờ em vẫn khóc thì thời gian sẽ bị muộn, bây giờ anh đưa em đến buổi tiệc, sau đó anh sẽ quay lại bệnh viện, thế nào?”

Thẩm Kiều vẫn dùng sức lắc đầu, kết quả là bị Dạ Lẫm Hàn nắm lấy cổ tay cô, lôi cô đi ra ngoài, Thẩm Kiều sắc mặt tái mét, cô phản ứng lại: “Anh, em không đi, anh buông ra, em sẽ tự mình đi, anh buông ra!”

Y tá không kìm được khóc thành tiếng.

Tuy Dạ Lẫm Hàn bị thương, nhưng vẫn là một người đàn ông, sức lực của anh vẫn rất lớn, bởi vì trên người anh có vết thương nên Thẩm Kiều không dám động vào anh, chỉ có thể bị anh lôi kéo đi về phía trước.

Mặc dù anh lôi kéo cô như một người bình thường, nhưng Thẩm Kiều có thể cảm nhận rõ ràng bước chân Dạ Lẫm Hàn không vững vàng, nhất định là anh bị thương nặng hơn So với suy nghĩ của cô, hơn nữa lúc trước lời y tá nói với cô lại khiến cô càng trở nên tin tưởng, bộ dạng Dạ Lẫm Hàn bây giờ nhất định là do anh cố gắng chống đỡ.

Nếu như cô không ngăn cản anh, thân thể này của anh làm sao có thể chịu đựng được? Cho dù có chịu đựng được, cũng chỉ là suy nghĩ của anh, còn thân thể không chịu nổi nữa.

“Anh, anh mau dừng lại đi, em có lời muốn với anh, anh…Dạ Lẫm Hàn!”

Thẩm Kiều tức giận kêu tên anh.

Dạ Lẫm Hàn hô hấp không ổn định, nhưng bước chân vẫn dừng lại, anh quay sang nhìn Thẩm Kiều một cái.

Thẩm Kiểu thở dốc, nước mắt đọng lại khóe mắt: “Anh hãy nghe em nói, em biết anh chỉ muốn tốt cho em, em có thể tự mình ngồi xe di, anh mau trở lại phòng bệnh dưỡng thương đi, Hoặc là, em không đi, được không?”

Nói tới đây, Thẩm Kiều lộ ra nụ cười với Dạ Lẫm Hàn nói: “Dạ Mặc Thâm bên kia không đi cũng không Sao, em và anh ấy đã là vợ chồng, chuyện này khi nào trở lại em sẽ giải thích với anh ấy! Em không đi, em cùng anh về phòng bệnh dưỡng thương.”

Cô muốn đưa Dạ Lẫm Hàn trở về, chỉ là Dạ Lẫm Hàn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bất luận cô nói thể nào cũng không nghe.

Cuối cùng Thẩm Kiều không nhịn được khóc thành tiếng.

“Lẫm Hàn, anh không cần vì em mà làm nhiều việc như vậy…Anh đừng như vậy có được không? Theo em trở về phòng bệnh dưỡng thương đi, chẳng may anh lại ngất xỉu lần nữa, cả đời này em sẽ sống trong áy náy.”

Ánh mắt Dạ Lẫm Hàn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, sau đó cười khổ: “Cái gì mà lương tâm áy náy chứ? Anh làm như vậy không phải để cho em cảm thấy áy náy, anh chỉ hy vọng em có thể vui vẻ mà thôi.”

“Đi thôi, nhân lúc yến tiệc còn chưa kết thúc, để anh đưa em an toàn tới dự yến tiệc, đưa em đến bên anh ấy.”

“Đi nhanh nào, thực sự không còn thời gian để trì hoãn, đến lúc đó…anh và em ở đây lãng phí thời gian, bên kia Mặc Thâm không gặp được em.”

Thẩm Kiều đứng im, nửa bước cũng không muốn di, cô không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy được.

“Thầm Kiều, anh làm việc này đều tự nguyện, anh không cho em được hạnh phúc, vậy thì để anh thay em làm chuyện gì đó đi? Mà chuyện duy nhất anh có thể làm vì em, chính là đưa em về bên cạnh anh ấy, thay vì… để em ở đây cùng anh mà vẫn canh cánh trong lòng. Nếu em không đi, anh chỉ sợ vết thương này… sẽ không thể lành được, khụ khụ.” Nói xong, Dạ Lẫm Hàn còn ho vài tiếng, vốn dĩ anh đã rất gầy, nhìn qua như đứng không vững.

Thẩm Kiều sợ tới mức mặt trắng bệch, gật đầu đồng ý: “Được, em nghe theo anh.”

“Em cuối cũng cùng đồng ý rồi, đi thôi, không sẽ bị muộn mất.”

Không còn cách nào, Thẩm Kiều thật sự không thể lay chuyển được anh, đứng giữa trời gió lạnh nói chuyện cùng anh, còn không bằng để anh đưa mình đến đó.

“Chúng ta bắt xe đến đó di, hiện tại cơ thể anh không thích hợp đề lái xe, hơn nữa xe của anh…đoán chắc rằng bây giờ cũng không đi được, đang ở sở cảnh sát.”

Dạ Lẫm Hàn cười cười: “Được, đều nghe theo em.”

Hai người đứng ở ven đường bắt một chiếc xe, Dạ Lẫm Hàn cúi người bước vào trong xe, vết thương bỗng nhói một chút, anh đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, Thẩm Kiều sợ tới xanh mặt: “Không có chuyện gì chứ? Nếu không…”

“Không sao.” Dạ Lẫm Hàn cố nén đau ngồi vào trong xe, Thẩm Kiều hết cách, đành phải đi theo vào.

“Anh thật sự không có việc gì sao?”

Dạ Lẫm Hàn miễn cưỡng mỉm cười: “Anh nói muốn đưa em đến bên anh ấy, nhất định sẽ làm được, lái xe, đi đến địa chỉ này.”

Sau đó, Dạ Lẫm Hàn nói với lái xe một chút về địa chỉ: “Bên kia mới xảy ra tai nạn giao thông, cho nên không thể đi qua, anh đi đường vòng đi, càng nhanh càng tốt, nhưng an toàn là trên hết.”

“Được.”

Lái xe gật đầu, nhanh chóng đạp chân ga, xe liền phóng di.

Ngồi trên xe, Thẩm Kiều thực sự khẩn trương, cô cắn cắn môi dưới.

Trái tim cô bây giờ thực sự rất hồn loạn, Dạ Lẫm Hàn bị thương nặng như vậy mà còn muốn đưa cô đi đến buồi yến tiệc, chỉ là cô đến muộn như vậy, Dạ Mặc Thấm có còn chờ cô không?