Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 462




Mình không quay lại với anh ấy

Có thể là do cô nói như vậy, cho nên đối phương có chút ngượng ngùng.

Ông chú ngại ngùng mà cười cười: “Tiền xe cái gì chứ, tôi vừa lúc muốn đi siêu thị thành phố giao hàng, chở thêm một mình cháu không nhiều lắm, lên xe đi.

Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Cảm ơn chủ. Sau đó cô đi vòng qua phía bên kia, mở cửa leo lên xe.

Chiếc xe đi theo phía sau, cậu Kỳ và bạn của anh ta đều mang vẻ mặt thất thần mà ngồi ở trong xe. “Tình huống gì đây? Xe của cậu không ngồi, vậy mà cô ta lại ngồi chiếc xe hàng đó? Cậu Kỳ à, đây không phải là đang đùa giỡn cậu “Mẹ kiếp!” Cậu Kỳ tức giận đến mức trực tiếp nện ở trên tay lái.

Mà phía trước xe hàng mà Hàn Mộc Tử ngồi lên rất nhanh sau đó liền rời khỏi, xe một đường hướng thẳng vào nội thành, lúc sau khi đến siêu thị Hàn Mộc Tử muốn đưa tiền cho bác tài, người chú thật thà chất phác đó không muốn nhận. “Chỉ là tiện đường mà thôi, không cần khách sáo như vậy.”

Hàn Mộc Tử cuối cùng vẫn bỏ bảy trăm nghìn vào túi của chú ấy, sau đó chân thành hướng chú ấy nói lời cảm ơn, sau đó cô liền rời khỏi siêu thị.

Cái siêu thị này cách công ty của cô không xa, gọi taxi là có thể trở về công ty.

Sau khi Hàn Mộc Tử trở về công ty, cô đi thẳng đến phòng làm việc của mình. Tự nhốt mình ở phòng làm việc, cả người đều mơ mơ màng màng.

Trong đầu cô tất cả đều là những lời mà Dạ Mạc Thâm đã nói với cô.

Năm năm, cô cho là mình cùng anh đã không còn bất cứ quan hệ gì, nhưng bây giờ anh lại nói cho cô biết, hai người căn bản chưa có ly hôn.

Trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của Dạ Mạc

Thâm.

Cốc cốc.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ hai tiếng, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, vừa lúc thấy cửa bị mở một nửa. Tiểu Nhan thò đầu vào, cẩn thận nhìn cô.

Có lẽ là biết cô đi gặp Dạ Mạc Thâm, cho nên Tiểu Nhan không dám giống như lúc trước tùy tiện đi vào. “Vào đi.” Hàn Mộc Tử thu lại tâm tình của mình, nở nụ cười với Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan lúc này mới dám đẩy cửa đi vào, cô vừa đi vừa quan sát biểu cảm trên mặt của Hàn Mộc Tử, trong lòng vô cùng to mò.

Hàn Mộc Tử nhìn dáng vẻ của cô ấy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Bớt tò mò đi, tớ với anh ta không quay lại đâu, cũng không có khả năng quay lại.

Nghe vậy, vẻ mặt của Tiểu Nhan lập tức thay đổi, bước nhanh đi tới trước mặt cô. “Tại sao vậy? Không phải cậu vẫn thích anh ta sao?” "Yêu không nhất định là phải cùng một chỗ.” Tiểu Nhan gãi đầu của mình: “Mình không hiểu.” “Vậy tốt nhất cậu cũng đừng nên hiểu, loại chuyện này hiểu càng nhiều, càng chứng minh cậu trải qua nhiều chuyện không hay. Được rồi, cậu tìm mình chính là vì chuyện này à?" “Không phải!” Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra: “Cậu xem một chút tiêu tìm kiếm nóng trên facebook đi này.”

Trong lòng Hàn Mộc Tử nghi ngờ, đem điện thoại Tiểu Nhan đưa tới nhân lấy, sau đó chăm chú nhìn nội dung phía trên. "Người phụ nữ bí ẩn của Dạ Mạc Thâm." “Nhìn thấy không?” Tiểu Nhan nhấn vào hotsearch thứ hai, một bên phổ cập kiến thức cho cô: “Mình cũng vừa lướt Facebook mới nhìn thấy, buổi họp báo hôm đó Dạ Mạc Thâm ôm cậu bị chó săn chụp được, sau đó tung lên mạng. Bây giờ tất cả mọi người đều đang suy đoán người phụ nữ này là ai.

Hàn Mộc Tử: "..."

Quả nhiên, cô biết Dạ Mạc Thâm đường nào cũng mang đến cho cô phiền phức. “Hiện tại mọi người chỉ đoán, thế nhưng bình luận đã có người điên cuồng muốn đào ra cậu là ai.”

Hàn Mộc Tử mím môi, tưởng tượng một chút ra cảnh ngày hôm đó: “Chuyện này, trước tiên đừng để ý là được rồi.” “Mộc Tử, đừng để ý chuyện này sao? Mình sợ đến lúc đó mọi người thực sự tìm ra cậu thì cậu sẽ không có ngày bình yên mất.” “Tạm thời chắc là sẽ không đâu. Đêm hôm đó mình đã trốn rất tốt, không có lộ mặt." Hàn Mộc Tử lắc đầu. “Vậy được rồi.” Tiểu Nhan sau khi nói xong lại thấy được một tin nóng khác, sau đó tức giận nói: “Đúng rồi, mình nói cậu biết một việc, nếu không phải có chuyện của Dạ Mạc Thâm xen vào, đoán chừng tin tức nóng đứng đầu lần này chính là Triệu Như Ý kia. Cô ta thật sự không biết xấu hổ mà, tìm thật nhiều tài khoản marketing phát tin tức cho cô ta. Nói người đứng đầu tập đoàn nhà họ Hàn đang theo đuổi cô ta, vẫn giả dạng làm người thần bí để gửi váy hàng hiệu, hiện tại không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô ta.

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử có chút bừng tỉnh: “Anh trai mình sẽ không làm chuyện này đâu.” “Mình cũng hiểu được, cho nên Triệu Như Ý cô ta chính là lấy Hàn Thanh để cọ nhiệt.

Mình thật sự không thể nhẫn nhịn!”

Hàn Mộc Tử có chút buồn cười, nhìn cô ấy: “Vậy cậu muốn xử lý thế nào? Đi nói cho anh mình biết à? Có một nữ minh tinh đang mượn danh tiếng anh ấy cọ nhiệt sao?"

Tiểu Nhan trợn to hai mắt: “Làm sao mình có thể đi nói với anh ta được chứ? Người đàn ông này không ưa tớ? Đúng rồi... Tiểu Nhan bỗng nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt nhìn sang Hàn Mộc Tử không có ý tốt, mỉm cười: “Mộc Tử, Mộc Tử tốt...

Cô ấy càng nói càng những nhẽo, khiến Hàn Mộc Tử nổi hết da gà. “Mộc Tử, cậu là em gái của anh ta, chuyện này cậu nói với anh ta là tốt nhất. Tiểu Nhan dứt khoát cúi người xuống ôm cánh tay Hàn Mộc Tử, tỏ ra tội nghiệp mà nói: “Cậu cũng không hy vọng có người mượn danh tiếng anh trai mình mà làm xằng làm bậy đúng không?” “Chỉ là cọ nhiệt thôi, không tính là làm xắng làm bậy” “Mộc Tử, như vậy còn không tính là làm xằng làm bậy nữa à. Cô ta mượn danh tiếng nhà họ Hàn cọ nhiệt, đến lúc đó mọi người sẽ cho cô ta mặt mũi, nói không chừng còn gọi cô ta là mợ cả nhà họ Hàn không chừng. Cô ta là kẻ thù của chúng ta đấy, lần trước còn hủy tác phẩm của chúng ta. Nếu như vẫn còn để cô ta cọ nhiệt nhà họ Hàn, đây chẳng phải là.. “Được rồi, được rồi, mình biết rồi.” Hàn Mộc Tử bị Tiểu Nhan nói đến mức vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý. “Tối nay mình sẽ nói chuyện với anh ấy. “Mộc Tử, cậu thật sự tốt quá!” Tiểu Nhan cúi người xuống, hôn Hàn Mộc Tử một cái, tiếp đó thật nhanh chạy ra ngoài, bỗng nhiên cô ấy dừng bước chân lại nói: “Nếu không ngay bây giờ cậu đến công ty tìm Hàn Thanh đi, dù sao vẫn còn một tiếng nữa mới tan làm, tối nay để mình đi đón Đậu Nhỏ là được rồi. “Đi ngay bây giờ luôn à?” “Đúng vậy, ngày hôm nay có rất nhiều ký giả chạy đến tập đoàn nhà họ Hàn bên kia đấy. Mình xem video trên mạng thấy rất nhiều người muốn phỏng vấn chuyện này, chính là để tìm chứng cứ, thế nhưng anh cậu cự tuyệt phỏng vấn, căn bản không người nào dám chọc anh ấy.

Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử rốt cuộc hiểu ý của cô ấy.

Tiểu Nhan cô ấy lần muốn Hàn Thanh có thể phủ nhận chuyện này với ký giả, khiến cho Triệu Như Ý mất mặt. “Mình biết rồi."

Chờ Tiểu Nhan đi, nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử phai nhạt xuống, đi tìm Hàn Thanh một chuyến sao? Đi thì đi, cô cũng đang có chuyện muốn hỏi anh ta.

Vì vậy Hàn Mộc Tử rất nhanh liền ra cửa.

Tự mình làm ông chủ cũng có chỗ tốt, thời điểm muốn làm cái gì hoàn toàn không cần câu nệ.

Thời điểm Hàn Mộc Tử đến tập đoàn nhà họ Hàn, phát hiện quả nhiên có rất nhiều chó săn đang ngồi chồm hổm phụ cận bốn phía tập đoàn đang cầm máy chụp hình thảo luận. Tuy rằng cô cùng Hàn Thanh là anh em, nhưng nhiều năm như vậy đây cũng là lần đầu tiên cô tới công ty.

Hàn Mộc Tử cho rằng cô muốn lên chỗ anh ta làm việc sẽ phải mất một hơi sức lực, cho nên lúc đi vào cô chuẩn bị trực tiếp gọi điện cho Hàn Thanh, em gái lễ tân lại đột nhiên chạy tới. “Xin hỏi, ngài là cô chủ Mộc Tử phải không?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử có chút ngoài ý muốn: “Cô biết tôi à?" “Tổng giám đốc Hàn cố ý phân phó, nếu như ngài đã tới, để cho ngài trực tiếp đi thang máy chuyên dụng đi tìm ngài ấy là được rồi.”