Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 631: Giữa tôi và anh có lòng tin từ khi nào?




**********

Đương nhiên Dạ Mạc Thâm không buông cô ra. Tôi biết rằng nếu vào lúc này cô đẩy mình ra, anh sẽ khó có thể hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Vì vậy, anh ôm chặt eo cô, thờ ơ với những gì cô làm với anh, không buông cô ra. . truyện tiên hiệp hay

Cho đến khi Hàn Mộc Tử quậy mệt rồi, dừng lại nghỉ ngơi, cô cắn răng nhìn chằm chằm vào anh, Dạ Mạc Thâm mới thở nhẹ một hơi. “Anh đột ngột ra nước ngoài, vì có một hợp đồng rất quan trọng ở nước ngoài cần thương lượng. Hàn Mộc Tử nhìn anh, không trả lời, nhưng trong mắt hiển nhiên là không tin anh.

Dạ Mạc Thâm chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Thời gian họp hơi lâu, hơn nữa khoảng cách giữa nước ngoài và trong nước em cũng hiểu mà, sau đó anh chọn một món quà cho em, và vội trở về ngay trong đêm”

Vừa nói anh vừa rướn người để cô nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu của anh. “Anh là người ngay cả mạng sống cũng có thể cho em được, em nghi ngờ anh có người phụ nữ khác sao? Mộc Tử, não của em... rốt cuộc được cấu tạo như thế nào?"

Anh khẽ thở dài, cúi xuống ôm chặt eo cô. “Năm năm nay anh vì em giữ thân mình như suốt, đời này sợ không ai ngoài em có thể trị cái bệnh ưa sạch sẽ của anh rồi.”

Hàn Mộc Tử bị anh ôm vào lòng, thân thể nhỏ nhắn một chút cũng không nhúc nhích được, dường như chẳng chút động tâm đến lời nói của anh, Dạ Mạc Thâm khó hiểu nên chậm rãi quay đi, thề là từ từ nhích cơ thể mình ra nhìn cô. “Vẫn không muốn tin anh?”

Hàn Mộc Tử nhìn anh chẳm chẳm, cười chế nhạo “Lời nói đường mật nghe thật là đẹp, trong năm năm qua thật sự không biết cậu Dạ học được ở đâu, nếu đã nói ra được những câu ngôn tình êm tại đến thế, chỉ là không biết trong lòng anh có đang nghĩ giống với những gì anh đang nói hay không.

Dạ Mạc Thâm: “ “Đêm qua, anh ngủ với ai?"

Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Hôm nay em có chút vô cớ gây rối rồi nhé?"

Có phải cô đang gây rắc rối một cách quá vô lý không?

Hàn Mộc Tử trợn to hai mắt, chợt nhận ra mình và anh không còn bất cứ liên quan gì nữa rồi, quả thực không hợp lý khi gây rối như vậy.

Nhưng... cô cứ muốn gây rối như thế đó thì sao nào?

Bây giờ cô nhìn thấy người trước mặt mình, và nghĩ đến đêm qua anh đã ở cùng phòng với người phụ nữ khác, và rồi anh có thể đã làm loại chuyện đó. “Anh cứt đi cho tôi!

Cô đột ngột lớn tiếng chửi: "Xéo về chỗ nước ngoài ấm áp thơm tho của anh đi."

Dạ Mạc Thâm ban đầu còn tưởng rằng cô đang hoài nghi, về sau là thăm dò và chế giễu, hiện tại cảm thấy có gì đó rất không đúng, nếu chỉ là thăm dò bình thường thì làm sao có thể nổi giận lớn như vậy?

Chẳng lẽ là??

Một hình ảnh tối hôm qua lóe lên trước mặt Dạ Mạc

Thâm.

Đó là cảnh Đoan Mộc Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại di động, khỏe mỗi nở nụ cười đắc thắng, tựa như là đánh thắng một trận chiến.

Khi đó, khi Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy anh trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng cô ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sao đó gọi vào số điện thoại của anh.

Có thể nào...

Dạ Mạc Thâm híp mắt, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.

Có phải người phụ nữ đó đã vào phòng trong khi anh đang tắm và làm chuyện xấu gì với điện thoại của anh?

Đó là lý do tại sao Hàn Mộc Tử trở nên tức giận như vậy?

Anh ta không có quan gì đến Đoan Mộc Tuyết, cho dù Hàn Mộc Tử không biết, anh cũng không ngại cho cô biết.

Cho nên sau khi nghĩ đến khả năng này, Dạ Mạc Thâm lập tức hỏi: “Tối hôm qua có người gọi điện thoại cho em?"

Hàn Mộc Tử: “

Không ngờ anh thật sự đã nói đến trúng trọng điểm, cô lạnh lùng cười một cái nói: “Anh nói xem là ai đã gọi cho tôi?” “Phụ nữ."Dạ Mạc Thâm không chút do dự nói. Hàn Mộc Tử sửng sốt: "Anh thừa nhận rồi?"

Nhìn vẻ mặt của cô, Dạ Mạc Thâm có lẽ đoán được bảy bảy tám tám phần rồi, anh hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ đó là em gái của đối tác, khách sạn được sắp xếp cùng với bên đối tác, cô ta trộm thẻ phòng rồi lẻn vào “ỷ anh là gì?”

Dạ Mạc Thâm nằm lấy cổ tay cô, ánh mắt thâm thủy nhìn cô tha thiết, trầm giọng nói. “Có nghĩa là nếu tối hôm qua có người gọi cho em, bất kể cô ta nói gì, đều là giả."

Hàn Mộc Tử: “

Sau một hồi im lặng, Hàn Mộc Tử lại giễu cợt. “Tại sao tôi phải tin những gì anh nói chứ? Ở nước ngoài xa xôi, tôi lại không ở đó, tất nhiên, anh nói muốn nói gì cũng được.

Câu này khiến người nghe thật sự rất đau lòng, sau khi nói xong Hàn Mặc Tử nhìn thấy sắc mặt Dạ Mạc Thậm hơi thay đổi, biểu tình trong mắt cũng chìm xuống. “Em đối với anh không có lòng tin đến vậy sao?”

Lòng tin? “Giữa tôi và anh có lòng tin từ khi nào?" Bầu không khí rơi vào im lặng đến kỳ lạ.

Hàn Mộc Tử đương nhiên biết anh đang nghĩ gì, anh cảm thấy bản thân cô không tin tưởng anh, cho nên cô mới nhắc tới chuyện của năm năm trước, muốn anh suy nghĩ thật kỹ

Năm đó anh không tin tưởng bản thân cô như thế nào: "Từ trước đến nay vẫn luôn có anh không tin tưởng tôi."Hàn Mộc Tử bình tĩnh nói, lúc này giọng nói có chút lãnh đạm: “Bây giờ đến phiên tôi rồi ha? Dạ Mạc Thâm, không nghĩ tới chính mình quá kiêu ngạo, không phải tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh đâu, tôi không còn là Thẩm Kiều của năm năm trước, không phải là cái đứa vì muốn tồn tại được trong nhà họ Dạ mà dè dặt thấp thỏm sống qua ngày, càng không phải là người đến công ty bị tất cả nhân viên trong công ty cười nhạo mà vẫn chịu đựng tủi nhục để đi làm, cũng không phải là người phụ nữ đã biết rõ không phải người yêu lý tưởng của anh nhưng vẫn ngu ngốc xoay quanh anh." “Người con gái đó đã chết rồi, đã chết triệt để rồi. Năm năm trôi qua, anh đến bây giờ vẫn không nhìn rõ sao? Từ lần tương phùng đến giờ, anh luôn nói rằng muốn quay lại với tôi, nhưng anh đã nghĩ đến chưa? Năm đó tôi đã chịu đựng những tổn thương như thế nào? Năm đó anh đã đối xử với tôi như thế nào? Dựa vào cái gì mà khi anh nói không muốn gặp tôi, thì tôi nhất định phải đứng ở cửa dầm mưa đợi anh đến ngất đi? Dựa vào cái anh nói tin là tôi phải tin anh?"Tôi chỉ biết rằng khi tôi gọi cho anh, một người phụ nữ đã nghe máy."Tôi không muốn điều tra xem có sự hiểu lầm nào không. Anh đường đường là tổng giám đốc Dạ, đi họp ở nước ngoài, ở trong một khách sạn thì lại bị người khác dễ dàng lấy được thẻ phòng sao, tôi thật sự không dám tin.

Cô đẩy anh ra, quay người bỏ đi chỉ để lại cho Dạ Mạc Thâm một bóng lưng. “Con người Hàn Mộc Tử bây giờ cần có tôn nghiêm, nếu không thể bảo đảm có thể khiến tôi có cảm giác an toàn hạnh phúc, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” “Mãi mãi."

Những lời này thật lạnh lùng và dứt khoát. Khi Hàn Mộc Tử vào phòng nghỉ, Dạ Mạc Thâm vẫn chưa hoàn hồn.

Sau khi hoàn hồn, anh nhận ra rằng một cuộc điện thoại đêm qua đã hoàn toàn đảo ngược tình thế, sắc mặt anh lập tức tái nhợt, hai tay buông thống hai bên nằm chặt thành nằm đấm.

Đoan Mộc Tuyết

Sau khi vào phòng nghỉ, Hàn Mộc Tử dựa vào tấm cửa, nhẹ nhàng thở dốc.

Lúc này tâm tình vẫn không thể nguôi ngoai, những gì cô nói với Dạ Mạc Thâm vừa rồi rất mạnh mẽ, phỏng chừng trong lòng anh cũng đã biết, nếu không giải quyết được chuyện của chính mình, thì không được đến tìm cô nữa rồi đúng không?

Không tìm cũng tốt, dù sao cô cũng mệt mỏi với việc đối phó với hai anh em rồi, trước khi cùng Đậu Nhỏ bàn về việc nhận cha, có vẻ như cô ấy phải tìm một cái cớ tốt hơn để làm rõ với Đậu Nhỏ. Hàn Mộc Tử nhằm mắt lại, có chút mệt mỏi. Đời người ấy mà...