Cô Vợ Dễ Thương

Chương 91: Duy Trạch Sắp Đi Học






Trường tiểu học Thần Hi cách chỗ ở của bọn họ không xa, lái xe hai mươi phút là đến rồi.
Đoạn đường từ biệt thự đến trường học này vốn không hề xuất hiện tình huống kẹt xe.
Dù sao nơi này đều là các chung cư cao cấp, mật độ người ở và mật độ nhà cửa không giống với cư xá bình thường.
Diện tích của trường học rất lớn, sáu cấp gồm có ba mươi lớp, có diện tích ba trăm mẫu đất, còn chưa tính khu vực sân vườn của trường.
Nếu như tính luôn những thứ này thì trường học chiếm diện tích cũng hơn một nghìn mẫu.
Hôm nay là cuối tuần, trong trường học không có bao nhiêu người.
Mấy người Hàn Khải Uy trực tiếp đến phòng làm việc của giáo viên.
Một giáo viên nữ có độ tuổi hơn năm mươi, trên mặt mang theo nụ cười chân thành đang chờ ở phòng làm việc lầu một.
Nhìn thấy bọn người Hàn Khải Uy đi tới, mỉm cười híp mắt đi về phía trước hai bước, chủ động đưa tay ra bắt tay với Duy Trạch, cười nói: “Cho hỏi đây có phải là bạn nhỏ Duy Trạch không? Rất vui được gặp em.”
Duy Trạch nhìn bàn tay đang đưa ở trước mặt, cả nửa ngày mới chần chờ đưa tay nắm chặt lại.

“Cô là Lê Đào, là giáo viên chủ nhiệm thời gian tiếp theo ở lớp em, hi vọng chúng ta có thể để tạo ra một đoạn ký ức tốt đẹp.”
Duy Trạch gật gật đầu, nhưng biểu hiện cũng không phải là rất mãnh liệt.
Nhưng ba người lớn này cũng không hề sốt ruột.
Lê Đào đã từng gặp rất nhiều trẻ em, bà ấy cũng không hề cảm thấy tình huống của Duy Trạch như vậy là có kỳ quái hay không, Mỗi một đứa trẻ đều có chỗ khác biệt của nó.
Chỉ cần đồng ý tiếp nhận người khác, tất cả đều có thể giải quyết.
“Tiếp theo đây, tôi sẽ dẫn ba người đi làm quen với hoàn cảnh trường học một chút, diện tích của trường học rất lớn, công trình cũng rất đầy đủ, mỗi một đứa nhỏ đều có ký túc xá.

Thời gian vào giữa trưa từ thứ hai đến thứ sáu là thời gian ở lại trong ký túc xá, ban đêm có thể ở trường học hoặc là đợi người lớn đón về nhà.”
Lê Đào dẫn bọn họ đi vào một khu vực có hàng loạt các phòng ốc rộng lớn: “Đây là khu ký túc xá của các bạn nhỏ, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều có đủ, cũng có thể xem xem muốn mang thêm thứ gì.”
Hàn Khải Uy không ngờ tới trong trường học còn có ký túc xá, cô vừa nghĩ đến Duy Trạch phải ở chung với người khác, trong lòng tránh không được có chút lo lắng.
Nhưng thấy Duy Trạch không có vẻ mặt kinh ngạc đặc biệt nào, cũng hơi thả lỏng một chút.
Khu ký túc xá của Duy Trạch lớp được phân biệt riêng: “Khu ký túc xá của lớp một chỉ ở lầu một, phòng ngừa các bạn nhỏ leo cao sẽ bị thương.” Lê Đào tận tình giải thích.
Bên trong các căn phòng của ký túc xá được trang trí rất giống như trong phim hoạt hình, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Lê Đào dẫn bọn họ đến trước một căn phòng, đẩy cửa ra bước vào, bên trong cũng không coi là quá lớn, có hai cái giường hình hoạt hình và một nhà vệ sinh.
Ngăn tủ, dép lê, chăn mền đều là hai phần, hiển nhiên là hai đứa bé ở cùng một phòng.
Lê Đào giới thiệu nói: “Cửa của phòng ký túc xá là cửa bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy tình hình ở bên trong, đồng thời cửa sẽ không khóa kín, lúc nào bên ngoài cũng có thể mở ra.

Lúc mấy bé không phải đi học đều có thể ở đây nghỉ ngơi, khu ký túc xá có giáo viên chuyên môn quản lý, còn lắp đặt camera, lúc nào cũng có thể nhìn thấy hành động của bọn nhỏ, bảo đảm an toàn của bọn nhỏ.”
Ánh mắt của Duy Trạch dừng tại hai cái giường có hình hoạt hình, đi qua ngồi xuống một chút.
Tô Dương Dương cũng đi theo cậu bé ngồi xuống, cười hỏi: “Con trai có thích không?”
Duy Trạch có chút xấu hổ gật gật đầu.
Lê Đào lại dẫn bọn họ đi xem mấy chỗ khác nữa, nhìn khu dạy học, phòng thể dục, phòng văn hóa và nơi các bạn nhỏ có thể giải trí.


Không hề nghi ngờ gì, kiến trúc ở nơi đây cực kỳ chuyên nghiệp, hoàn cảnh cũng rất tốt, có thể đi học ở đây là một chuyện rất tốt.
Lúc này Tô Dương Dương mới phát hiện những đứa trẻ ở trường học bình thường như bọn cô có bao nhiêu chênh lệch với những đứa trẻ được học trong trường quý tộc, đã thua từ điểm bắt đầu rồi.
Sau khi dẫn theo Duy Trạch đi một vòng trong trường học, Lê Đào liền rời đi để bọn họ tự mình đi dạo.
Bọn họ một nhà ba người lại tiếp tục đi một vòng quanh trường học nữa, còn Bánh Xe thì chơi trong sân trường hơn một tiếng đồng hồ.
Cho đến khi điện thoại di động của Tô Dương Dương vang lên, bọn họ mới quyết định về nhà.
Tô Dương Dương nhận điện thoại: “A lô mẹ.”
“Con có bận chuyện gì không? Không có chuyện gì thì về nhà một chuyến đi?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trở về rồi hẵng nói.”
“Con lập tức về ngay.”
Tô Dương Dương cúp điện thoại nói: “Thổ hào, tôi muốn về nhà một chuyến, hình như mẹ có chuyện gì đó muốn nói.”
“Tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu, vào lúc tâm trạng của mẹ tôi không tốt, anh với Duy Trạch vẫn nên đừng lắc qua lắc lại trước mặt mẹ của tôi, miễn cho bà ấy có lửa mà không phát ra được, tức đến nỗi phát bệnh nữa thì khổ.”
...
Tô Dương Dương lái xe nhanh như chớp về cư xá, vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cửa của nhà mình hơi khép hờ, bên trong còn có tiếng cãi vã kịch liệt.
Chính là âm thanh của mợ cô.
“Các người chính là không muốn nhìn thấy Nghê Ni sống tốt, có phải hay không hả? Nghê Ni dựa vào năng lực của bản thân mà được vào tập đoàn Hàn thị, kết quả ở nơi đó còn chưa được mấy tháng đã bị sa thải rồi.

Năng lực làm việc của Nghê Ni tốt như thế nào thì tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Các người xem lại lương tâm của mình xem, rốt cuộc là các người đóng vai nhân vật gì?”

Lưu Mộc Miên cười nhẹ một tiếng nói: “Ý của cô là tôi nói xấu con gái cưng của cô ở sau lưng, để cho tập đoàn Hàn thị sa thải nó? Tôi có lý do gì mà phải làm như vậy?”
“Lý do? Không phải là các người sợ biểu hiện của Nghê Ni quá ưu tú, sẽ đoạt lấy danh tiếng của con gái các người sao? Năm đó, Tô Dương Dương của các người vì Chung Tấn Duy mà làm nên những chuyện kia, không phải các người sợ truyền đến tay Hàn Khải Uy thì Tô Dương Dương sẽ bị đuổi ra khỏi cửa sao?”
Lưu Mộc Miên tức giận đến toàn thân run rẩy, cũng không có ý định cho đối phương mặt mũi: “Các người thật sự có thể dát vàng lên mặt mình mà, đoạt danh tiếng của Dương Dương? Muốn đoạt như thế nào? Tôi thấy là các người tương đối muốn vị trí mợ chủ nhà họ Hàn chứ gì? Khải Uy đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, có dạng phụ nữ gì mà nó chưa từng nhìn thấy, nhưng nó chỉ cưới con gái của tôi, chuyện này còn chưa nói rõ cái gì à? Nó không hề có hứng thú đối với những người phụ nữ trên thương trường, chuyện này còn muốn tôi phải nói rõ ra sao? Trước khi con gái của tôi xuất hiện, các người đã từng nghe qua Hàn Khải Uy có chút chuyện xấu gì chưa, suốt ngày các người cứ nghĩ chuyện ác để dính được lên người của nó, còn không bằng cố gắng làm tốt chuyện của chính mình đi.”
Lưu Mộc Miên nói xong, nghiêng nghiêng nhìn Lưu Nghê Ni ngồi trên ghế sa lông một chút: “Tôi không muốn nghiên cứu thảo luận với cô rằng trong công việc cô có làm đúng hay không, có một sự thật không hề sai, thật sự là cô ưu tú hơn đa số những cô gái khác.

Nhưng cô cho rằng sự ưu tú này là có thể lọt vào trong mắt của Hàn Khải Uy à, vậy thì cô đã sai rồi.

Những năm gần đây nó gặp được những người phụ nữ ưu tú hơn còn ít hay sao, cô dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ánh mắt của nó sẽ dừng lại trên người của cô? Hiện tại cô và ba mẹ của cô lại làm ra những chuyện như vậy, trong mắt của tôi chính là cực kỳ vô sỉ và hạ tiện, thực sự không nghĩ ra tại sao cô lại có thể tồn tại cảm giác yêu thích đối với chồng của chị họ mình, chuyện này thì để cô đạt được cái gì? Cô cảm thấy là có thể đá Dương Dương đi, vậy là cô có thể thay thế vị trí đó sao?”
Hai câu cuối cùng Mà Lưu Mộc Miên nói rất không khách khí, ánh mắt cũng cực kì lạnh lẽo.
Lưu Nghê Ni bị bà ấy nhìn mà giật mình, ánh mắt hơi trốn tránh.
Ngay cả Tô Dương Dương nghe thấy những lời kia của mẹ mình cũng không khỏi giật mình.
Lưu Nghê Ni coi trọng Hàn Khải Uy?
Chuyện này là gì đây chứ?
Cô vốn còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy mợ của mình quát một tiếng thật lớn: “Lưu Mộc Miên, chị dựa vào cái gì mà có thể vu khống cho con gái của tôi, chị có biết là những lời vừa rồi của chị đã vũ nhục con gái của tôi hay không hả?”
“Tôi làm nhục nó à? Tôi có rảnh rỗi để làm chuyện như vậy hả? Trước kia tôi cho rằng có mấy lời không cần phải nói ra cũng có thể hiểu rõ, nhưng tôi phát hiện nếu không nói rõ thì căn bản các người cũng không cảm nhận được gì, bây giờ tôi sẽ nói mọi chuyện ra.

Khải Uy là chồng của Dương Dương, hi vọng các người có thể nhớ điều này, sau này trong đầu đừng có xuất hiện mấy suy nghĩ đáng xấu hổ nữa.”.