Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 391: Ngoại truyện 9.2




Ngoại truyện 9.2

Bên cạnh, Cố Duy cong cong môi, ánh mắt chớp chớp, mỉm cười và giơ tay lên:

“A, đây không phải là cô hai nhà Thần gia sao? Thần Thản – cậu cũng đến đây... Tới tới tới, thật đúng là trùng hợp. Đến đây cùng ăn đi, tôi và Lôi Lôi nhà tôi đặt một bàn, đang lo ăn không hết a...”

Thật sự, Đông Lôi rất muốn đem người này đá cho cái, làm tuyệt đường con cái luôn.

Đây không phải là cố tình làm mất uy tín của cô sao?

Cái gì mà là Lôi Lôi nhà tôi a?

Mà giọng nói lại rất thân thiết nữa chứ...

Vô liêm sỉ!

Đông Lôi gần như bốc hỏa.

Ở bên kia Cố Duy nheo mắt cười, đúng là bộ dáng súc sinh vô lại.

Thần Thản cùng Thần Phương Phỉ di chuyển tới.

“Tiểu Thản, Chị hai chưa bao giờ nói dối em. Em cảm thấy người con gái như thế này, có thể quan hệ với em nữa sao? Trên miệng thì đồng ý đi xem phim cùng người ta, sau lưng a, lại cùng người khác ăn lẩu? Nếu không có scandal ngày hôm qua, mọi người còn có thể nghe giải thích chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt. Hiện tại tình huống này, em cho rằng vẫn chỉ là đơn thuần ngẫu nhiên gặp sao?”

Đông Lôi đang muốn chào, lại nghe, Thần Phương Phỉ nhẹ nhàng hỏi em trai, không thèm nhìn cô một cái - - Con gái nhà Thần gia đều cao quý, lễ nghĩa, kín đáo- Nếu không nhìn thấy thì không sao, đằng này hôm nay tận mắt chứng kiến, khó tránh khỏi có thành kiến với Đông Lôi.

Lúc này mặt cô đỏ lên, xấu hổ cùng cực!

Thần Thản im lặng một lúc, nhìn Đông Lôi nói: “Không ăn, đưa em đi qua lấy xe...”

Giọng nói rất khó chịu.

Bất cứ người đàn ông nào gặp tình huống này cũng khó chịu như vậy.

Đông Lôi hít sâu một hơi, nhẫn nhục

Cảm giác như nước mắt muốn rơi:

“Không cần, em tự trở về...”

Thần Phương Phỉ chăm chú nhìn, nhìn thấy tiểu cô nương muốn khóc.

Cũng không phải cô muốn làm khó, tiểu cô nương của Đông gia này, vốn là một thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp, tuy đã từng đính hôn, nhưng chỉ cần tiểu Thản thích cũng không sao cả, hơn nữa A Huống cùng Cẩn Chi quan hệ tốt như vậy. Nhưng đứa nhỏ này hiện tại thật sự có phần quá mức, chân đứng hai thuyền, làm ông nội bà nội cô rất tức giận.

Thần Huống giải thích với hai ông bà: Là do Cố Duy cố ý.

Nhưng Phương Phỉ cảm thấy, trên đời này một tay không thể vỗ lên tiếng. Nếu Đông Lôi quyết liệt giữ khoảng cách với người này, chắc chắn không có chuyện như vậy xảy ra.

Được rồi, chuyện hôm qua là do truyền thông đưa tin, vậy chuyện hôm nay tính sao?

Cô cùng tiểu Thản hẹn gặp nhau, từ trường quân đội xa như thế chạy đến bên này. Mà cô vì bọn họ nên đã đặt vé, cũng hỏi vài người mới mua được. Kết quả lại như vậy, nếu cô không tức giận, thật sự cô không phải là người rồi...

“Cô không cần tức giận đến mức phải khóc... Miệng ở trên thân cô, nếu tôi nói không đúng cô có thể tranh luận. Cô trở về hỏi anh trai cô xem như thế này có được không? Tôi không tin anh trai cô thương cô, mà nói cô làm như thế là đúng. Nếu quả thật nói cô đúng, thì tôi xem thường. Tôi không có ý gì khác, chỉ nghĩ từ nhỏ đến lớn tiểu Thản đều ở bên tôi... Ai cũng đừng nghĩ lừa gạt cậu ấy...”

Thần Phương Phỉ tại Thần gia có tiếng nói năng chua ngoa, một khi đắc tội với cô ấy, khó tránh khỏi những lời nói cay nghiệt.

Đông Lôi hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy oan ức, dùng ngữ điệu rất khách khí nói với Thần Phương Phỉ:

“Văn phu nhân, không có gì phải giải thích, cô muốn nghĩ như thế nào thì cứ cho là vậy đi, hơn nữa, hiện tại tôi cùng Thần Thản chỉ là bạn bè, không liên quan đến nhau, cũng không cần phải giải thích. Nếu hai người nhìn ta không vừa mắt, từ nay đến già không cần gặp nữa.”

Cô ghét bị vu oan, cũng chán ghét phải hạ mình đi giải thích - - Đó không phải là lỗi của cô, không phải do cô gây lên, biết hôm nay như vậy quyết không ra khỏi nhà - ở nhà ngủ một giấc cho ngon.

Đông Lôi rất tức giận, ánh mắt hung dữ, trừng mắt nhìn tới tác giả của chuyện này, tất cả đều do hắn làm hại:

“Cố Duy, về sau gặp phải anh, tôi nhất định tránh xa mười mét...”

Được một ngày cuối tuần nghỉ ngơi, đều bị hắn phá hủy.

Cố Duy không tức giận, ngược lại cười tươi, nụ cười mang theo vẻ nuông chiều:

“Xem ra, mọi người thực sự là hiểu lầm Tiểu Lôi rồi... Ngày hôm qua do ảnh chụp, kỳ thật không có gì. Chỉ là lúc ấy Tiểu Lôi bị vấp chân, tôi chỉ là đỡ cô ấy; đến như hôm nay, thật đúng là ngẫu nhiên. Tôi tới xem phim, thấy Tiểu Lôi bị một đám phóng viên đuổi theo, liền đem cô ấy tránh khỏi mấy phóng viên kia. Về sau, cô ấy đói, chúng ta lúc này mới qua đây ăn lẩu... Ah, di động của Tiểu Lôi là tôi tắt. Nguyên nhân rất đơn giản, tôi theo đuổi cô ấy, không muốn bị quấy rầy. Bởi vì say sưa chuyện trò về phim ảnh, cô ấy nhất thời quên mất cậu... Chuyện đơn giản là như vậy...”

Sau cùng một câu “Nhất thời quên mất cậu” lại làm cho tim Thần Thản đau đớn.

“Là như vậy sao?”

Anh nhìn chằm chằm hỏi.

Đông Lôi ngẩn ngơ, không nghĩ tới Cố Duy sẽ thay mình giải thích.

Đúng là cô không thể giải thích được chuyện này, giải thích có thể làm cho chuyện rối tinh lên, người này trước mặt người nhà họ Thần, tuyên bố hắn muốn theo đuổi cô - - thật đúng là giải thích.

Nghe hỏi, cô gật đầu một cái, và cũng không nói gì.

“A..., Anh biết rồi! Đi thôi! Anh đưa em về nhà! Cố Duy, hẹn gặp lại...”

Thần Thản dắt tay Đông Lôi.

Biết Thần Thản lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cầm tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng, tâm trí cô loạn lên, cơ thể cứng nhắc - - nghĩ muốn bỏ ra, nhưng cuối cùng cũng để yên. Nhẹ nhàng nắm tay anh ra ngoài.

Thần Phương Phỉ nán lại một lúc, trong trí nhớ tiểu Thản chưa bao giờ thân thiết với bất cứ cô gái nào cả, xem ra, bây giờ, cậu ấy thật sự có tình cảm rồi. Chỉ là vì Cố Duy...

Cô lại chăm chú đánh giá, đứa nhỏ nhà Cố Gia này, không dễ chọc, giờ phút này đang giương giương đôi mắt nhìn đến tay hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ - -

Tay của Tiểu Thản cực kỳ khẩn trương, còn Đông Lôi chỉ là bị động bị kéo đi.

Nhưng cô không để ý đến Tiểu Thản, nhưng vẫn đi theo anh ra ngoài.

Tại gara, Cố Duy theo tới nơi.

“Chờ một chút...”

Cố Duy kêu lên một tiếng.

Thần Thản không thể không quay đầu:

“Có chuyện gì?”

Ánh mắt người này nhìn chằm chằm vào Đông Lôi, từng bước từng bước tới gần, một bên hỏi:

“Thần Thản, hiện tại cậu cùng Tiểu Lôi chỉ là quan hệ bạn bè, cũng chưa có xác định quan hệ nam nữ...”

“Thì sao?”

“Tôi thích Tiểu Lôi, đã kết hôn với cô ấy. Cho nên, cậu không thể chen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, tôi sẽ không buông tay theo đuổi... Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu( ý nói: Người con gái xinh đẹp, dịu dàng, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để lấy làm vợ). Tiểu Lôi sau cùng chọn ai, chúng ta dựa vào bản thân mình...”

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, rất tự tin, rất quyết liệt, biểu hiện một ý chí bất bại.

Nhìn biểu hiện này, làm Đông Lôi nán lại một lúc, cũng làm Thần Thản ngớ ra - -

Người đàn ông này hướng anh khiêu chiến.

“Được. Chúng ta đây dựa vào bản thân mình!”

Anh mới không sợ, nói lại một câu, sau đó kéo Đông Lôi rời đi.

Cố Duy đứng tại chỗ, nhìn theo biển số xe đi khỏi.

Thần Phương Phỉ liếc hắn một cái, nhàn nhạt cảnh cáo một câu:

“Cố Duy, em gái Đông Đình Phong không phải là những người này người kia... Mặc kệ cậu vì mục đích gì, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất đừng để suy nghĩ đó trong đầu.”

Cố Duy lắc đầu cười:

“Chị Thần, đó là mục đích gì?”

“Mục đích gì, cậu là người rõ nhất!”

“Tôi chỉ biết một việc...”

Thần Phương Phỉ im lặng chờ đợi câu nói này.

“Thần Thản có khả năng cho Đông Lôi cái gì thì tôi cũng có thể cho cô ấy cái đó. Hai nhà Đông Thần có quan hệ thông gia, hai nhà Đông Cố cũng có thể như vậy.”

“Tôi chúc cậu thành công!”

Thần Phương Phỉ ngồi vào xe, nghĩ tới bốn đứa con nhà Cố Gia...

Cố Chấn có hai con và hai con gái, con trai cả Cố Nhân do tình nhân sinh ra - không có đám cưới, bà ấy đã mất sau khi sinh Cố Nhân. Con gái thứ hai Cố Hiểu cũng là do tình nhân sinh ra, nghe nói bà ấy vốn là người rất ưu tú, nhưng khi Cố Gia xảy ra chuyện, Cố lão phu nhân bắt con trai phải cưới con gái thứ hai của Bành lão gia – là Bành Ngọc, chủ yếu bởi vì anh trai của Bành Ngọc là một chính khách có ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Khi cưới vợ xong, vợ ông lại trở thành một công cụ chiến lược.

Cố Chấn cưới Bành Ngọc, sinh một gái –một trai, nhưng vợ chồng không có tình cảm.

Con trai của Bành Ngọc sinh ra rất yếu, nên rất chiều chuộng con trai, quanh năm phải dùng thuốc, tưởng rằng không nuôi được, cuối cùng Cố Duy cũng lớn lên, và lại trở thành đưa bé xinh đẹp nhất của Cố Gia. Hai mươi hai tuổi, làm việc có tổ chức, chu đáo, người ngoài nói một câu ngắn gọn để hình dung về hắn:

“Giống như một con sói, một khi đã cắn, tuyệt đối không nhả ra. Nếu mà thấy kinh doanh thua lỗ, đánh chết cũng không làm...”

Cố Duy là niềm kiêu ngạo của Bành Ngọc, người phụ nữ này rất có dã tâm, muốn để cho con trai của mình ngồi vào vị trí cao nhất ở Cố Gia.

Cố Duy cưới Đông Lôi, đối với hắn mà nói, trăm lợi không có một hại - - địa vị của hắn sẽ được củng cố, chính xác có một tác động lớn đối với sự nghiệp của hắn.

Nhưng hắn tuyệt đối không phải là người chồng tốt: Quá xảo quyệt!

Khẳng định Đông Lôi không thể khống chế được hắn, chắc chắn bị ăn sạch sành sanh.

Ngược lại, đối với tiểu Thản lại thích hợp, tính tình đứa nhỏ này không giống Cố Duy – tính thâm trầm.

Đó có lẽ là lý do mà A Huống và Cẩn Chi nhìn trúng tiểu Thản.

Lúc này, cô nghĩ, nếu Thản Thản và Cố Duy cùng nhau theo đuổi, người nào có thể nắm được tay Đông Lôi tới cùng đây?

Cô đột nhiên có chút lo lắng, Thản Thản sẽ bị đánh bại.

Cố Duy mưu trí, thật sự quá quyết tâm, thêm nữa Đông Lôi và tiểu Thản chưa có tình cảm, và tâm tình tiểu Thản ít khi bộc lộ ra bên ngoài - -

À, chỉ mong, tương lai, tình cảm của hai đứa sẽ phát triển thêm... Nếu không, mối quan hệ giữ hai nhà Đông Thần sẽ bị ảnh hưởng.