Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 476




Chương 476

Kenny Đinh thu hồi nụ cười, mắt sáng quắc nhìn Hoắc Kiến Phong, giọng điệu anh ta chắc nịch, không dễ dàng nhượng bộ: “Cho dù những hệ thống này đã trải qua hàng trăm ngàn lần nâng cấp, thì nền tảng mà chúng sử dụng chính là ứng dụng mà anh thiết kế ban đầu. Về điều này, nó còn chưa có sự cố nào xảy ra cả. Anh Hoắc, tôi tin vào năng lực của anh. Tôi tin rằng anh có thể tự tay sáng lập chúng và cũng có thể tự tay mở được nó. Về phương diện này, anh là bậc thầy duy nhất mà tôi kính nể và ngưỡng mộ trên thế giới này.”

Trên đời này, sẽ không có ai bằng lòng tự tay phá hủy kiệt tác hoàn mỹ của mình.

Lời khen của Kenny Đinh xuất phát từ chính đáy lòng của mình, đồng thời đó cũng là mấu chốt quan trọng để khiêu chiến với Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Kenny Đinh, không thốt lên lời.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người họ đều trầm mặc như nước, thế nhưng có vẻ bầu không khí lúc này đang nồng nặc mùi thuốc súng chiến tranh nổ ra đến nơi.

Một lúc sau, Hoắc Kiến Phong dời mắt, nhìn bàn tay đầy nếp nhăn của mình, bất đắc dĩ nói: “Anh Đinh, hiện giờ sức khỏe của tôi không được tốt, tôi e là đã khiến anh thất vọng rồi.”

Kenny Đinh siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa thì mất đi khí thế cường tráng của người đàn ông, nghe vậy thì bỗng nhiên thả lỏng, nở nụ cười hiền hậu: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi có thể hiểu được tình trạng sức khỏe hiện giờ của anh. Nhưng anh Hoắc này, chẳng nhẽ bây giờ anh không còn một chút động lực nào như trước đây sao? Tôi thấy bà cụ Hoặc cũng đã già rồi, bố mẹ anh em của anh, và còn cả cậu con trai đáng yêu của anh với cô Tiêu nữa, chắc hẳn là họ đang đợi anh trở về đấy?”

Anh ta nhấc chén trà lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói thêm: “À, ừ nhỉ, anh còn có người bạn đời không thể rời xa như cô Tiêu. Nhưng anh cũng biết đấy, con gái tôi làm việc gì cũng không có chừng mực. Tôi hy vọng rằng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, rồi sau đó cùng cô Tiêu trở về nhà, yên ổn nghỉ dưỡng mấy ngày nhỉ?”

Những lời anh ta nói bề ngoài có vẻ rất chân thành và vô hại, mỗi câu mỗi chữ đều là lo lắng cho Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, nhưng hàm ý câu nói lại là lời đe dọa.

Hoắc Kiến Phong tựa lưng vào ghế dựa, cả sống lưng lạnh toát.

Lão cáo già này!

Gương mặt anh mang ý cười nhàn nhạt, đồng thời cũng gật đầu: “ừm, anh Đinh nói chí phải đấy, Vừa hay tôi cũng moi chien đấu một tí, xem xem có thể dùng được cái thân xác hoang tàn này mà làm nên kỳ tích không.”

Thấy anh ta đồng ý, Kenny Đinh lập tức vui sướng, anh ta cười rộ lên: “Được, tôi nhớ lời anh nói đấy. Nếu như cần giúp chuyện gì, anh có thể nói cho tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ anh.”

Anh ta vừa dứt lời thì bên ngoài vång lên tiếng thẳng xe chói tai, tiếp theo là thấy Peter Hoàng chạy hồng hộc vào: “Anh cả, không xong rồi, tài khoản lại bị người ta chuyển mất mười tỷ! Đúng mười tỷ đô luôn ấy! Mẹ nó chứ, bọn súc vật này chắc cố tình theo dõi khiêu khích chúng ta đây này, còn chia tiền thành hai mươi lần, mỗi một lần chuyển đến một tổ chức từ thiện quốc tế khác nhau.

Peter Hoàng tức giận đến mức mái tóc vàng cũng phát run, nói xong liền nhận ra Hoắc Kiến Phong cũng ở đó, anh ta miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Ái chà, anh Hoắc cũng ở đây à!”

Hoắc Kiến Phòng mỉm cười vuốt cắm: “Nếu hai vị đang có việc thì tôi đi trước đây.”

Nói rồi, anh đứng dậy đi khỏi.

Kenny Đinh đưa tay ra chặn: “Không sao đâu, anh Hoắc này, đây đều là vấn đề về an ning mạng, anh ở lại nghe xem, không chừng còn có thể cho chúng tôi vài ý kiến đấy.”

Måt Hoắc Kiến Phong chợt lóe lên, không nói gì bèn ngồi xuống.

Kenny Đinh hất cắm nhìn Peter Hoàng: “Cậu hai, hiện giờ anh Hoắc không phải người ngoài. Cậu cứ nói tiếp đi, có phải chính là tên Thích Dương Dương kia cầm đầu đám hacker không?”

Peter Hoàng vừa tức vừa rầu rĩ, vò đầu bứt tóc nói: “Anh cả này, nếu chúng ta có thể điều tra được thì còn có thể để cho hắn ta nhởn nhơ đến bây giờ sao? Thế nhưng hệ thống bảo mật của chúng ta nghiêm ngặt như vậy, còn nổi tiếng một thời, trừ hắn ta ra, không ai có thể làm được chuyện này hết. Em cá chắc là hắn ta làm!”

Vùng xung quanh lông mày Hoắc Kiến Phong không khỏi nhíu lại. Nếu như anh nhớ không nhầm thì lần đầu tiên anh Đinh lừa anh đến đây cũng là bởi vì chuyện này.

Đang suy nghĩ thì thấy Kenny Đinh quay đầu lại, tò mò nói: “Anh Hoắc, anh đã nhiều năm liền đứng số một danh sách hacker. Anh có biết ai tên Thích Dương Dương không?” Hoắc Kiến Phong không chút do dự, trực tiếp lắc đầu nói: “Tôi không biết. Nhưng là cái tên này trong giới cũng khá có tiếng đấy.”

Kenny Đinh hiểu, gật đầu, cau mày thở dài: “Không chắc nữa! Hàn ta chỉ là xếp sau anh một bậc thôi đấy. Hai người chưa từng giao thiệp với nhau sao?”

Hoắc Kiến Phong cười cười, bình tính giải thích: “Đương nhiên là chúng tôi đã đấu với nhau, nếu không thì làm sao có thể xuất hiện bảng xếp hạng này? Tuy nhiên chúng tôi cũng có quy tắc ngầm giữa các hacker và sẽ không cho nhau biết danh tính thật của đối phương. Đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tốt thân phận của mình, không để cho người khác tìm ra danh tính của mình. Anh Đinh này, tôi tin rằng anh cũng có hiểu biết cặn kẽ về vấn đề này.”

Nếu không thì qua bao nhiêu năm rồi bọn họ vẫn không tìm được Thích Dương Dương.

Mí mắt Kenny Đinh giật giật, sau đó ngượng ngùng cười rộ lên: “Đúng đúng, đúng là có quy tắc này. Thế nhưng tên Thích Dương Dương này không khác gì dịch bệnh, hắn ta chú yếu thích ăn trộm tiền. Hoạt động của hắn ta cũng vô cùng ngắn ngủi, nhưng từ khi ăn trộm tiền của chúng tôi, lần nào cũng ngót nghét trăm tỷ đô, thật sự đúng là loại tởm đếch chịu được!”

Hoắc Kiến Phong hơi nhướng mày, cười nói đùa: “Dù sao mấy anh cũng sống gần biển, chuyên ăn hải sản, sống tự cung tự cấp, cũng chẳng tiêu gì đến tiền mấy, cứ cho chúng trộm đi!”

“Làm sao mà được chứ!” Peter Hoàng muốn bốc hỏa: “Anh đúng là loại ếch ngồi đáy giếng, anh cho rằng chúng tôi chỉ có hòn đảo này thôi sao?”

“Cậu hai Anh Hoac đang nói đùa, cậu nghe mà không hiểu sao?”

Kenny Đinh trừng mắt nhìn Peter Hoàng, sau đó quay sang giải thích với Hoắc Kiến Phong: “Chúng tôi cũng không cần bất cứ tiền hoa hồng nào, thế nhưng chúng tôi vẫn có hàng triệu anh em trên khắp thế giới, họ và gia đình họ cũng cần tiền để sống! Hơn nữa chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề tiền nong nữa rồi!”

Ánh mắt của Kenny Đinh chuyển sang tàn độc: “Nếu người này thiếu tiền và tiêu xài riêng thì không sao cả. Nhưng mọi khoản tiền anh ta chuyển đều được rửa sạch và sau đó chuyển vào tài khoản của nhiều tổ chức từ thiện khác nhau. Điều này cho thấy hần đang thách thức chúng tôi. Mánh khóe này là một sự sỉ nhục trắng trợn đối với chúng tôi rồi.”

Mười tỷ đô la Mỹ quả thực nhằm nhò gì với Tập đoàn Hùng Ưng mạnh nhất thế giới, tuy nó chẳng tổn thất là bao nhưng lại là sự si nhục vô cùng lớn.

Hoắc Kiến Phong cười thầm trong lòng, trên mặt kiểu hiểu ra, gật đầu: “Ô, ra là như vậy.”

“Chúng tôi đã tìm thấy anh là người đứng đầu bảng xếp hạng hacker, Thích Dương Dương là người đứng thứ ba, thế nhưng chúng tôi không thể nào tìm ra anh ta, điều này gây khó chịu thật đấy.” Kenny Đinh rầu rĩ nói

Đột nhiên anh ta nheo mắt lại, quay lại cười với Hoắc Kien Phong, nói: “Anh Hoắc này, anh có muốn giúp chúng tôi mã hóa hệ thống tài chính không? Với năng lực của anh, có lẽ trong quá trình cạnh tranh với tên Thích Dương Dương này, anh có thể giúp chúng tôi xác định địa chỉ và danh tính của hắn ta, cùng với hệ thống Thiên Nhãn của chúng tôi, tìm hần ta là chuyện dễ như trở bàn tay phải không?”

Biểu cảm của Hoắc Kiến Phong hơn run run, nhưng chỉ một giây sau liền sảng khoái gật đầu: “Tôi có thể thử xem sao. Nhưng mã hóa hệ thống tài chính không phải điểm mạnh của tôi. Tôi không thể đảm bảo rằng tôi sẽ thành công ngay trong lần đầu tiên. Vả lại, anh cũng biết sức khỏe của tôi rồi đấy, tôi Sợ tốc độ phản ứng của mình có thể không theo kịp những nhân tài mới nổi này. “

“Không, không, không, tôi tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh. Chút vấn đề nhỏ này đối với anh tuyệt đối chỉ là chuyện tầm thường.”

Không đợi Hoắc Kiến Phong lên tiếng, Kenny Đinh lập tức quay sang nói với Peter Hoàng: “Mau, mau đem hết tài liệu cậu điều tra về Thích Dương Dương qua đây, ngày mai đưa cho anh Hoắc xem.”

“Vâng.” Peter Hoàng trả lời dõng dạc, chạy thật nhanh ra ngoài.